Tôi không nghĩ rằng ngày tôi bước vào gia đình anh là bắt đầu của chuỗi ngày sống trong địa ngục của tôi. Gia đình anh giàu có quyền thế còn gia đình tôi thì bố mẹ là nhân viên nhà nước bình thường, cuộc sống êm đềm như mọi người khác. Anh và tôi yêu nhau được hơn một năm thì cưới, tôi biết bố mẹ anh cũng là người cầu toàn và khó tính, nhưng tôi không ngờ họ lại đến mức làm cho tôi không thể sống nổi trong ngôi nhà đó.
Về nhà anh, tôi phải tuân thủ tất cả những quy định mà mẹ anh đặt ra, từ chuyện dậy buổi sáng lúc mấy giờ, nấu ăn món gì, nêm nếm gia vị ra sao và phải canh chừng lúc nào mẹ chồng tôi ngủ dậy thì mới được nấu món mà bà thích. Chỉ cần làm sai đi một chút là bà sẵn sàng hất cả đĩa đồ ăn vào thùng rác. Nhiều lần tôi khóc thầm với chồng nhưng anh chẳng có chính kiến, anh bảo bố mẹ anh đã quy định thế rồi, trước đây chả có cô giúp việc nào ở được nhà anh quá nửa năm, tôi phải cố mà chấp nhận thôi.
Mẹ chồng tôi cậy quyền thế, cậy tiền bạc, lúc nào bà cũng chê gia đình tôi nghèo nàn, hơi tí mà bà nguýt dài nói những người quê mùa như tôi không biết gì. Nhiều lúc tôi thương bố mẹ tôi ứa nước mắt, nào họ có tội tình gì mà vì sao mỗi lần bà nói cái gì đều lôi bố mẹ tôi ra để nói. Hàng xóm không ai chơi được với bà, nhưng bà cũng chả cần ai bởi bà cũng đâu có muốn chơi với ai.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa phải là bi kịch bởi lúc bắt đầu tôi mang thai và bị ốm nghén, tôi không ăn được gì và bị kiệt sức nhưng hôm nào mệt không dậy đi chợ mua đồ ăn là bà nguýt dài nguýt ngắn và nói mát mẻ với chồng tôi. Đi làm chỉ về muộn 10 phút là bà gọi hàng chục cuộc điện thoại hỏi tôi đú đởn ở đâu mà không chịu về cơm nước, chồng tôi đi đến khuya thì bà mặc kệ nhưng tôi mà về muộn thì chết với bà. Bà bảo “thằng đàn ông nó như con chim ấy, nó thích bay đi đâu thì bay, còn con dâu thì phải ở nhà cơm nước, nhà tôi không có cái ngữ phải hầu con dâu”. Bị kiệt sức về thể xác cộng với tinh thần lúc nào cũng ủ dột mệt mỏi, tôi đã bị sảy thai. Ngày tôi phải đến bệnh viện để bỏ thai, mẹ chồng tôi không hề có một câu hỏi thăm mà chỉ vào nhìn tôi rồi nói xanh rờn: “Chỉ có ăn không ngồi rồi mà có cái việc đẻ cũng làm không xong”.
Những chuỗi ngày cơ cực kéo dài đến gần 3 năm nữa mà tôi vẫn không có thai trở lại, đi khám thì bác sĩ bảo tôi bị ảnh hưởng sức khỏe và do tinh thần, nếu tôi không thoải mái thì khả năng thụ thai cũng bị chậm lại, hơn nữa, tôi cũng bị tắc vòi trứng và đã đi làm thủ thuật, bác sĩ bảo mọi thứ đều bình thường. Nhưng mẹ chồng tôi ngày nào cũng bóng gió chì chiết rằng tôi là đứa ăn hại, rằng gia đình bà vô phúc nên mới cưới con dâu như tôi. Chồng tôi cũng có lúc thương vợ nhưng vì sợ mẹ nên chẳng bao giờ anh dám nói câu gì.
Thế rồi một hôm sau khi bị chậm kinh mất 1 tuần, tôi lén mua que thử thai lên cơ quan để thử và phát hiện ra mình có thai. Tôi trào nước mắt, vì vui mừng khi tôi đã có con, vừa lo sợ rồi không biết với áp lực từ mẹ chồng liệu tôi có ổn để bảo toàn được mạng sống cho con tôi khi tôi đang mang bầu hay không. Ngay lập tức tôi lên kế hoạch rời khỏi nhà chồng, sáng sớm hôm đó, lợi dụng lúc đi chợ, tôi đã lén bỏ nhà ra đi sau khi để lại một lá thư với chồng, một lá thư xin nghỉ việc và đến một nơi thật xa. Khi tôi gọi điện về nhà, mẹ đẻ tôi nói trong nước mắt bảo mẹ chồng tôi đến nhà tôi chửi bới nói bố mẹ không biết dạy con và bắt bố mẹ tôi phải trả lại khoản tiền mà bà đã xin cưới rồi ép chồng tôi làm đơn ly hôn đơn phương. Tôi thương bố mẹ tôi quặn lòng nhưng mẹ tôi ủng hộ tôi làm như thế.
Một mình ở phương xa, phải vất vả sinh nở rồi chăm con với biết bao cơ cực. Tôi làm công nhân với mức lương 5 triệu một tháng và hai mẹ con cố gắng sống qua ngày. May mắn tôi được cô chú chủ nhà trọ tốt bụng cưu mang trông con tôi không lấy đồng tiền công nào, con trai tôi lớn lên xinh đẹp khỏe mạnh và giống bố như đúc.
Vậy mà mẹ chồng tôi lại tìm được chỗ ở của tôi sau khi biết tôi sinh cháu cho bà. Bà đã đến van xin lạy lục mẹ tôi cho địa chỉ của tôi, chồng tôi sau khi ly hôn tôi đã kết hôn với người phụ nữ khác nhưng cô ta ở được nửa năm thì cũng bỏ đi. Bây giờ bà biết tin mình có cháu đích tôn, bà đến bảo tôi về và đưa cho tôi xem tờ giấy chuyển quyền thừa kế toàn bộ tài sản cho cháu nội nếu tôi đồng ý đưa con về. Chồng tôi cũng bay vào năn nỉ tôi nghĩ lại, anh bảo tôi phải thương lấy con, không thể ích kỷ cho riêng mình được.
Tôi mất ngủ mấy đêm nay, trở về ngôi nhà đó đồng nghĩa với cuộc sống địa ngục, nhưng nếu tôi cứ làm công nhân thế này thì con tôi sẽ rất khổ. Tôi phải làm sao đây.
Ánh Tuyết (Theo Giadinhvietnam.com)