Lấy anh về tôi đã phải gặp không biết bao nhiêu phiền toái, người ta thường nói: “Ở đời chẳng có cái gì hoàn hảo hết”, đúng thật, tôi có người chồng cũng biết điều và yêu con bao nhiêu thì lại có cô em chồng quái tính bấy nhiêu. Năm nay em chồng đã 27 tuổi chưa lập gia đình và đang ở nhà với bố mẹ. Cô này thuộc dạng lười chảy thây, cứ đi về đến nhà là nằm ườn ra giường, khi nào mẹ và chị dâu dọn cơm gọi khản cổ mới chịu ra ăn. Thậm chí nếu cô ấy vào phòng tắm thì phải một tiếng đồng hồ mới chịu ra làm cả nhà cứ phải ngồi đợi cơm.
Cô ấy cũng học hết cao đẳng nhưng đi xin việc mấy nơi cứ làm được một thời gian lại bỏ. Chỗ thì chê là công việc vất vả, chỗ thì bảo là lương thấp không xứng đáng, nơi thì bảo đồng nghiệp không hòa đồng. Chồng tôi rất vất vả trong khi xin việc nhưng em chồng lại tỏ ra thờ ơ thiếu thện chí, chả muốn đi làm. Tiền bạc trong gia đình từ ăn uống đến chi tiêu hầu như chỉ có vợ chồng tôi đảm nhiệm vì mẹ chồng cũng già không làm ra kinh tế.
Mùa hè nóng gay gắt, tiền điện tăng chóng mặt, tôi đã cố thuyết phục cô em chồng cùng mẹ chồng ngủ một phòng để cho bớt tiền điều hòa, nhưng cô ấy một mực không đồng ý với lý do ngủ chung với người khác khó ngủ, rồi thích ngồi một mình để riêng tư. Thế là mấy tháng hè hai vợ chồng cứ oằn lưng méo mặt trả tiền điện mà không dám kêu ca, góp ý thì mặt cô ấy sưng sỉa lên bảo chị dâu khó tính rồi xui mẹ chồng làm bà lại chửi tôi không tiếc lời, bảo rằng chỉ vì tiếc tiền mà với em chồng cũng tính toán.
Em chồng không ưa tôi ngay từ khi tôi mới về nhà anh, lúc nào nó cũng tìm cớ để nói xấu tôi với mẹ chồng. Mà bất cứ vấn đề gì mẹ chồng tôi cũng tin con gái hơn con dâu nên tôi toàn phải chịu oan không thanh minh được. Tôi đã nói với chồng nên ra ngoài ở riêng nhưng anh cứ thương mẹ, hơn nữa bà cũng không cho vợ chồng tôi ở ngoài vì giờ nếu ra ngoài chẳng ai trả tiền sinh hoạt phí trong gia đình cho bà hết.
Một lần tôi về đến nhà đã thấy mặt em chồng nặng như chì và đang khóc bù lu bù loa, vừa dựng xe đã bị mẹ chồng mắng té tát. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì mẹ chồng tôi chắp tay chửi tôi là đồ ăn cắp. Mãi đến khi tôi tìm hiểu thì mới biết có thỏi son cô em chồng mới được bạn tặng, thỏi son khá xịn và đắt tiền nhưng không cánh mà bay, đến lúc họ vào phòng tôi lục tung đồ đạc tủ lên thì thấy thỏi son nằm trong đống quần áo của tôi. Tôi tức nghẹn cổ và tra khảo con thì đến đêm con gái tôi mới thú nhận là vì trót thích thỏi son quá nên cháu mượn và sợ cô mắng nên cháu dấu vào tủ của mẹ. Sáng hôm sau tôi đã nói chuyện đó với mẹ chồng và em chồng nhưng đáp lại, cô em chồng chỉ nhìn tôi mát mẻ: “Thà chị cứ im đi tôi còn đỡ, giờ lại còn đổ lỗi cho con, nó trẻ con biết gì son phấn mà chị nỡ làm vậy với nó”. Hôm đó không chịu được tôi đã khóc ngay trước mặt họ nhưng họ cười nhạo bảo tôi nước mắt cá sấu.
Chán nản, tôi đem chuyện này kể với người bạn thân cũ, anh ấy an ủi tôi và cho tôi nhiều lời khuyên rất tích cực. Hôm ấy tôi buồn quá nên đã gọi người bạn đi cà phê, không ngờ em chồng tôi cũng hẹn bạn ở đấy. Cô ta chụp ảnh rồi gọi điện ngay cho mẹ chồng tôi đến chứng kiến, họ làm ầm lên ở quán cà phê và chửi tôi là đồ mất dạy phản bội chồng. Dù anh bạn tôi đã hết lời thanh minh về mối quan hệ của chúng tôi nhưng họ không tin, cứ chĩa tay vào xỉa xói. Chồng tôi tin ở tôi nên anh không có phản ứng gì thì họ lại xúm vào chửi anh ngu, hèn và bị tôi dắt mũi.
Tôi mệt mỏi với gia đình chồng quá. Tôi không biết phải làm sao gỡ rối được mối quan hệ này? Thật sự mỗi ngày nghĩ đến việc trở về nhà là tôi thấy chán nản giống như về địa ngục vậy. Tôi nên làm gì?
Ánh Tuyết (Theo Giadinhvietnam.com)