Mẹ ạ ! Con dâu của mẹ viết những dòng tâm sự này không phải cố ý nói xấu mẹ chồng mình, cũng không phải để tung hô cho cả thiên hạ biết về cuộc sống của gia đình mình. Ngày con lập gia đình, mẹ con có dặn một câu : "Về làm dâu thì phải biết ứng xử, coi mẹ chồng như mẹ đẻ, chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau". Con thấm nhuần tư tưởng, bước vào gia đình mình với tư cách của một đứa con thực sự đang bắt đầu học hỏi và hòa nhập với ngôi nhà mới: Gia đình chồng.
Ban đầu con nghĩ thật đơn giản, rằng con yêu anh ấy và nếu con thật sự tốt với mẹ và yêu quý mẹ thì mẹ cũng sẽ như vậy. Con đã cố gắng thực hiện điều đó, con bước vào nhà mình với tâm thế thật thoải mái và vui vẻ, nhưng mẹ lại đón con với tâm thế đề phòng và khinh miệt. Mẹ nói với con rằng: con là con dâu nên phải tự biết đường mà ứng xử. Con nhớ lời mẹ dặn nên cái gì cũng phải hỏi chồng mình để con không làm mẹ phật ý. Nhưng mẹ đã đe dọa con rằng: phải tự nhìn mà học hỏi, đừng có cái gì cũng bám chồng như vậy. Nhiều lúc hai vợ chồng con muốn trêu chọc nhau, muốn nói vài câu tình tứ cũng phải nhìn trước ngó sau, kẻo có mẹ ở đó mẹ lườm rồi nói mát mẻ khiến con không dám phản ứng gì.
Con mua quần áo tặng mẹ, mẹ bảo con mua làm gì cho phí tiền, rồi mẹ nói với hàng xóm rằng con tiếc tiền chỉ dám mua những đồ loại hai, xỏ vào đã rách. Con đi chợ mua đồ ăn mẹ chê thiu chê hỏng, chê con không biết chọn, nhưng để mẹ đi chợ thì mẹ bảo với mọi người rằng con lười chảy thây chỉ biết ngồi nhà hưởng thụ bắt mẹ chồng đi chợ nấu cơm phục vụ con dâu.
Hàng tháng vợ chồng con đóng tiền cho mẹ, mẹ vẫn than ngắn than dài rằng mẹ phải nợ nần vay mượn người nọ người kia mới đủ tiền đi chợ. Đến khi con hỏi thẳng rằng bây giờ mẹ thực sự cần bao nhiêu tiền mỗi tháng, thì mẹ cũng lật bài ngửa luôn rằng hai vợ chồng con phải đưa hết toàn bộ lương cho mẹ giữ sau này sinh con rồi mẹ sẽ đưa cho.
Chồng con cũng chỉ vì muốn mẹ vui mà bắt con phải đưa toàn bộ lương của cả hai vợ chồng cho mẹ giữ. Cả hai vợ chồng chỉ có lương cứng, chẳng có thêm khoản phụ trợ nào nên mang tiếng cả hai đi làm mà lúc nào trong ví cũng không có quá 100 nghìn, cần đi đám cưới đều phải xin mẹ. Mà mỗi lần xin mẹ mẹ đều chì chiết: "Chúng nó có mừng đến bằng ấy đâu mà sao mừng lắm thế, tốn tiền, không đi thì đã sao, mất hết được bạn bè đâu mà lo". Mẹ ơi, người ta mừng một thì mình phải mừng lại hơn thế chứ, hoặc ít ra cũng phải bằng, mình tổ chức ở nhà khác với họ tổ chức ở khách sạn 5 sao mà. Sao mẹ cứ để vợ chồng con mất dần bạn bè và mang tiếng kẹt xỉ vậy?
Con mang bầu, nghén lên nghén xuống, chồng con bảo mua thêm đồ ăn cho con, mẹ bảo ngày xưa mẹ cũng mang thai ba đứa, chả được bồi dưỡng gì mà sinh đứa nào cũng khỏe mạnh. Đến gần sinh rồi, xin tiền mẹ đi mua đồ sơ sinh, mẹ bảo : "trẻ con lớn nhanh lắm, mua làm gì tốn tiền, xin của chị em rồi đồng nghiệp dùng dần cho đỡ phí". Con gái mẹ đẻ thì mẹ bắt phải ra bệnh viện phụ sản để phòng có vấn đề gì, còn con mẹ bảo con sinh tại trạm y tế phường cho đỡ phải đi lại. Hôm đó con đã bị khó sinh, may mà chồng con kịp bắt taxi đưa con ra bệnh viện phụ sản, chỉ chậm xíu nữa như lời mẹ can thì hoặc là con chết, hoặc là con con đã không thể ở lại với cuộc đời.
Lúc nào mẹ cũng đi nói với hàng xóm rằng: Tôi thương con dâu như con gái. Nhưng hành động của mẹ đối với con như người dưng nước lã, có lần mẹ còn bảo với chồng con rằng: "mẹ chồng con dâu khác máu tanh lòng, mày đừng có cái gì cũng nghe lời vợ rồi bỏ mẹ thì chết với mẹ". Con không bao giờ thanh minh với người ngoài, nên mẹ càng được thể kể xấu con dâu mình khiến người ta nghĩ con như con quái vật vậy. Vậy thì mẹ ạ, con cũng không thể coi mẹ chồng như mẹ đẻ được nữa, và từ nay con sẽ đối xử đúng với tư cách là con dâu mẹ, không thể hơn. Mẹ không thể yêu con nên con sẽ tự học cách yêu mình, con xin lỗi vì mẹ sẽ tức giận, nhưng thà làm thế còn hơn con chết dần chết mòn trong cuộc sống giả hạnh phúc mà mẹ tạo ra.
Và, con mãi mãi chỉ là con dâu mẹ.
Ánh Tuyết (Theo Giadinhvietnam.com)