Tôi đọc Afamily đã lâu nhưng chưa bao giờ viết bài chia sẻ lên đây. Nhưng bài viết “Ám ảnh vì đã quan hệ với chị dâu” đã làm sống dậy trong tôi những kí ức kinh hoàng và tội lỗi mà tôi muốn quên đi. Tôi không muốn anh Hùng Lâm đi vào vết xe đổ của mình để rồi phải dằn vặt cả đời giống như tôi bây giờ.
Chuyện xảy ra cũng 10 năm rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một trước mắt tôi. Ngày đó, anh trai tôi từ nước ngoài về, dẫn theo một cô gái rất xinh xắn. Cô gái ấy lớn hơn tôi 2 tuổi, nhưng vì vóc dáng nhỏ con nên tôi luôn cảm thấy mình to lớn trước mặt cô ấy. Bố mẹ tôi li thân từ khi chúng tôi còn nhỏ, cho đến bây giờ cả hai đều đã có gia đình riêng. Từ năm 6 tuổi, anh em tôi sống với bà ngoại, bố mẹ tôi bận rộn với gia đình riêng của hai người nên chỉ gửi tiền chu cấp.
Chúng tôi sống trong thừa thãi vật chất, nhưng lại thiếu thốn tình cảm. Vì thế, anh tôi rất thương tôi, luôn lo lắng che chở cho tôi. Tôi cũng rất thương anh mình, nhưng từ tận đáy lòng, tôi luôn ghen tị vì anh cao to đẹp trai hơn tôi, học hành cũng giỏi giang hơn, đi đâu mọi người cũng bảo tôi là “phải cố gắng phấn đấu để được như anh Tùng nhé”. Ngay cả bà ngoại, người quan trọng nhất đối với tôi cũng luôn coi anh tôi là tài giỏi hơn.
Tôi như cái bóng lu mờ trước anh mình. Song điều này không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai anh em, vì anh tôi quá tốt, anh luôn làm tôi quên đi những ý nghĩ đố kị trong lòng mình. Khi anh tôi đi học nước ngoài, tôi đã thật sự luôn chỉ nghĩ về anh với nỗi nhớ và sự thương yêu. Và những ý nghĩ ghen tị ngày nào tôi đã tưởng chỉ là những suy nghĩ trẻ con vớ vẩn.
Cho đến khi chị dâu tôi xuất hiện. Anh về mang theo chị và họ tổ chức đám cưới chỉ sau 1 tháng anh về nước. Bà ngoại tôi rất vui mừng, bố mẹ tôi cũng thế. Chị dâu tôi vừa xinh đẹp, vừa ngoan hiền, thể hiện rõ là một người phụ nữ lí tưởng của gia đình. Ai cũng mừng cho anh tôi, chỉ riêng tôi là không. Không hiểu tại sao, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy người con gái ngoan hiền, mong manh ấy, tôi đã thấy trong lòng mình trào lên những cảm xúc rất lạ.
Tôi thường lén nhìn chị, thậm chí chẳng dám nói chuyện thoải mái với chị nên đành phải lấy vẻ mặt lạnh lùng. Mỗi lần chị đến gần và hỏi thăm, tôi đều trả lời trống không rồi bỏ đi. Chị dâu tôi cho rằng tính tôi khép kín nên lại càng quan tâm đến tôi hơn, trong khi anh tôi chỉ cười xòa. Trong mắt anh, tôi mãi là đứa bé như ngày nào.
Cả hai người họ quá tốt, đều không nghĩ rằng trong tôi lại có những suy nghĩ xấu xa như thế. Họ càng tốt với tôi và càng tình cảm với nhau thì lại càng khiến cho tôi quay cuồng trong những cảm xúc tội lỗi của mình. Tôi biết trong mắt chị chỉ có anh tôi, đối với tôi, chị hoàn toàn chỉ coi là “em chồng”. Còn tôi, từ khi về ở cùng một nhà, tôi lại càng bị chị cuốn hút hơn. Bộ quần áo nào chị mặc tôi cũng thấy đẹp, món ăn nào chị nấu tôi cũng thấy ngon.
Anh tôi rất chiều vợ, nhưng công việc bận rộn nên ít có thời gian dành cho chị. Tôi tự coi mình như anh trai, mua cho chị nhiều quần áo, đưa chị đi siêu thị. Anh tôi thấy tôi gần gũi với chị dâu thì rất mừng, càng khuyến khích tôi hơn. Còn chị thì quá ngây thơ, chỉ nghĩ tôi đã mở lòng với “chị dâu” nên cũng không từ chối trước những món đồ tôi mua, những dịp tôi cố tình tạo ra để được đưa chị đi. Được đi với em, tôi vui sướng lắm.
Nhưng những lần đó cũng như tra tấn đối với tôi khi chị chỉ toàn kể về anh tôi với giọng điệu yêu thương tự hào. Tôi lắng nghe chăm chú, trong khi thực ra lòng tôi đang cuồn cuộn những ghen tị. Bù lại, tôi và chị rất hợp nhau trong sở thích.
Tôi thích đọc sách, chị cũng vậy. Tôi thích xem những bộ phim cổ điển, chị cũng như thế. Tôi thích món ăn nấu theo khẩu vị miền Nam, chị cũng thích ăn ngọt. Chúng tôi chia sẻ với nhau càng nhiều, tôi càng tự tưởng tượng ra rằng nếu chị gặp tôi sớm hơn, chắc chắn người chị yêu sẽ là tôi chứ không phải là anh trai. Nuôi trong mình suy nghĩ ảo mộng đó, tôi sống vừa vui sướng vừa đau khổ trong cái vòng luẩn quẩn do chính mình tạo ra.
Gia đình tôi cứ sống như thế, anh tôi và chị vẫn vui vẻ hạnh phúc cùng nhau, còn tôi vẫn ôm ấp những tưởng tượng của riêng mình. Cho đến một ngày tôi bị ốm. Vì hăm hở đi mua món cháo gà cho chị khi chị buột miệng nói ra là thèm ăn món đấy, tôi đã gặp mưa và bị cảm. Thể trạng vốn đã yếu hơn người bình thường, tôi ốm nặng, sốt cao hầm hập. Anh tôi lại đi công tác, bà ngoại tôi đã già, suốt ngày chỉ ở trong phòng tụng kinh niệm Phật, chỉ có chị ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc.
Những lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, tôi đều thấy chị kề cận bên mình. Cùng với những tưởng tượng đã có, tôi cứ ngỡ như chị là người vợ hiền của mình. Tôi giả vờ mê sảng và nắm tay chị. Chị bối rối và muốn rụt tay lại, nhưng thấy nghĩ tôi đang thiếu tỉnh táo nên cũng để yên. Tôi càng được thể, giả vờ đau ốm lâu hơn để được chị chăm sóc.
Nhưng rồi cũng đến ngày tôi dứt sốt. Tôi gần khỏi ốm, anh trai tôi lại sắp về, chị rất vui mừng, đi ra đi vào nói chuyện líu lo. Nghĩ đến viễn cảnh anh tôi về, tôi sẽ chỉ có thể ngắm nhìn chị từ xa mà tôi thấy quá đau lòng. Dù chỉ là mấy ngày, nhưng tôi rất hạnh phúc vì đó là mấy ngày chị chỉ của riêng tôi. Thậm chí tôi còn được cầm tay, được chị chăm sóc.
Ngày anh tôi về trở thành ác mộng đối với tôi. Cho đến bây giờ, tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao khi đó mình lại có những suy nghĩ tồi tệ như thế. Giá như, tôi chỉ nghĩ thôi, thì dù có tệ đến mấy, cũng không xảy ra những chuyện kinh khủng sau này.
Trước ngày anh tôi nói sẽ về, nửa đêm, không kìm chế nổi lòng mình, tôi xuống phòng chị. Tôi chỉ định gặp chị vì quá nhớ nhung, nhưng chị lại lo lắng bảo tôi về phòng nghỉ ngơi cho khỏi hẳn. Ánh mắt lo lắng của chị làm lòng tôi thắt lại. Và tôi không kiểm soát nổi mình… Tôi lao vào ôm chị, miệng lải nhải những lời yêu thương. Chị kinh ngạc cố đẩy tôi ra. Tôi càng ôm xiết lấy chị hơn. Trong cơn điên tình, tôi đẩy chị ngã ra giường và cố hôn. Chị vừa khóc vừa cố đẩy tôi ra và bỏ chạy.
Tôi đuổi theo chị ra đến cửa thì đâm vào anh tôi đang đứng ngỡ ngàng bên ngoài. Anh tôi hỏi tôi có chuyện gì xảy ra mà chị dâu lại bỏ chạy. Tôi như chết trân, không trả lời nổi. Trời thì mưa to, anh tôi vội vàng đuổi theo chị. Tôi cũng lao theo để tìm chị. Tôi và anh tôi cùng nhìn thấy chị đang băng qua đường, vừa chạy vừa khóc. Anh tôi vội vàng chạy về phía chị mà không để ý chiếc xe tải đang lao tới…
Sau đám ma của anh tôi, chị lặng lẽ bỏ đi. Tôi đã đi tìm chị khắp nơi nhưng không thấy. Mọi người trong gia đình đau khổ nhưng không ai biết sự thật, ai cũng nghĩ anh tôi vội vàng về nhà nên bị nạn. Sau đó một thời gian, bà ngoại tôi vì quá đau khổ nên cũng ra đi. Trong vòng vài tháng, tôi chỉ còn có một mình trong căn nhà trống vắng. Tôi gần như phát điên và phải vào chùa để hối cải.
Giờ đây, tôi vui với việc dạy học những trẻ em khó khăn và đang cố hết sức giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh. Tôi chỉ khuyên anh hãy chấm dứt ngay mọi chuyện, tốt nhất là ra khỏi ngôi nhà đó. Cứ tiếp tục thế này, tôi sợ rằng những chuyện khủng khiếp nhất sẽ chờ anh ở ngay gần đây thôi.
Afamily