Tôi và Tuấn quen nhau được 3 năm thì cưới. Anh là một người đàn ông chuẩn mực mà cô gái nào cũng mơ ước. Anh mở một công ty tư nhân nhỏ, làm ăn cũng lời lãi. Gia đình anh lại căn bản, bố mẹ đều là nhân viên nhà nước.
Anh là một người yêu, một người chồng tuyệt vời. Anh dịu dàng và thấu hiểu phụ nữ. Thời gian 3 năm yêu nhau, đã có những lúc anh đòi hỏi “quan hệ” nhưng vì tôi nói muốn giữ trọn đến ngày cưới nên anh tôn trọng và không nhắc lại việc ấy nữa.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm chuyện đó. Tất cả đối với tôi như một cơn ác mộng, chẳng có gì lãng mạn hay sung sướng như mọi người vẫn kháo nhau. Nỗi đau đớn tột cùng khi thực hành chuyện ấy vẫn tiếp diễn trong nhiều ngày sau đó.
Thế mà khi anh hỏi về chuyện đó, tôi vẫn phải trả lời cảm giác rất tốt. Tôi biết anh rất cố gắng và coi trọng chuyện hòa hợp về mặt thể xác giữa 2 vợ chồng. Tôi không muốn làm anh buồn.
Nhưng càng thấy vẻ mặt “giả vờ thích thú” của tôi, anh càng lấy đó làm hài lòng và tăng cường chuyện ấy. Tôi không hiểu sao anh có sức lực để sex nhiều đến vậy. Trong khi mỗi lần nghĩ đến đêm nay phải thực hành chuyện ấy là tôi rùng mình sợ hãi.
Chồng tôi lên mạng lùng tìm đủ thứ bí quyết, rồi tải nhiều phim sex về để chúng tôi học tập và làm theo. Quả thực suốt thời gian chiều theo những sở thích ấy của anh, đối với tôi không khác gì địa ngục.
Đến một ngày, tôi không thể chịu nổi nữa và kể hết cho anh nghe cảm giác của mình. Anh rất sốc khi biết được sự sợ hãi của tôi. Lúc đầu, anh cố gắng đưa tôi đi điều trị tâm lí nhưng không tác dụng. Tôi vẫn ghét cảm giác phải chung đụng cơ thể với anh mỗi đêm.
Cuối cùng, anh bỏ cuộc. Việc sex giữa chúng tôi ngừng hẳn. Anh thường xuyên phải tự giải quyết. Thỉnh thoảng khó chịu quá, không nhịn được, tôi cũng chiều anh. Thế nhưng, khi thấy tôi co rúm lại căng thẳng, anh lại bị mất hứng.
Trong sinh hoạt thường ngày, chúng tôi vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc. Sáng sáng, chúng tôi vẫn cùng nhau chạy bộ, anh vẫn đều đặn đưa đón tôi đi làm. Tôi vẫn luôn nấu những bữa ăn ngon miệng cho chồng. Dù tất cả mọi thứ khác đều hòa hợp nhưng việc không có sex tạo nên bức tường vô hình giữa chúng tôi.
Từ ngày biết sự thật về tôi, anh trầm lặng hơn hẳn. Tôi từng bắt gặp nhiều lần anh hút thuốc trầm tư ở ngoài ban công. Một lần, anh uống rượu say mèm trở về nhà. Khi tôi đỡ anh vào phòng, anh ngồi gục đầu và khóc.
Anh tự trách mình là thằng đàn ông tồi tệ đã không quan tâm đến tôi ngay từ đầu để sự việc đến mức này. Anh nói cuộc hôn nhân này quá lập dị, quá căng thẳng so với sức chịu đựng của anh.
Ngày hôm sau, quên hết mọi chuyện, anh trở lại là người chồng hoàn mĩ của tôi. Nhưng tôi hiểu trong lòng anh khổ sở vô cùng.
Tôi đem chuyện này về kể với mẹ. Bà rất ngạc nhiên. Mẹ tôi lo lắng anh sẽ ra ngoài để tìm người nhằm thỏa mãn dục vọng. Lỡ như anh tìm đến gái làng chơi sẽ rước bệnh vào người. Còn anh nuôi bồ nhí bên ngoài thì càng nguy hiểm, sớm muộn gì tôi cũng mất chồng.
Cuối cùng, tôi và mẹ nghĩ ra một kế sách. Đó là về quê tìm một người phụ nữ để nuôi trong nhà như người giúp việc nhưng thật ra là phục vụ sinh lí cho anh.
Lúc đầu khi nói với chồng ý định này, anh nhất quyết không đồng ý và mắng tôi một trận. Nhưng sau khi tôi quỳ xuống khóc, van xin hãy để tôi bù đắp cho anh, anh miễn cưỡng đồng ý phương án tôi đưa ra.
Tôi và mẹ về quê, tìm được một người chị họ xa góa bụa và nghèo khổ. Chị ấy gửi con lại cho bố mẹ và theo tôi lên thành phố “làm việc”. Mọi người trong nhà và hàng xóm ngỡ ngàng khi thấy một người đảm đang vốn không thích có người lạ trong nhà như tôi lại thuê người giúp việc.
Nhưng thực chất, tôi vẫn làm tất cả việc nhà. Việc của chị là khi nào chồng tôi có hứng thì phục vụ. Chị ấy ngủ phòng riêng, ăn riêng, rất hiếm khi chung đụng với vợ chồng tôi. Cuối tháng thì nhận tiền và cũng có ngày nghỉ như những người giúp việc khác.
Những ngày đầu, anh còn ngại. Tôi phải thuyết phục rất nhiều anh mới sang phòng bên kia để giải tỏa. Xong việc, anh lại quay về phòng chúng tôi ngủ. Lúc nào anh cũng ôm tôi và thì thào lời xin lỗi.
Đã hai tháng từ ngày tôi mang chị họ kia lên, anh cũng đã dạn dĩ hơn trong việc chăn gối với chị ấy. Việc đó trở thành một thói quen rất thường ngày của anh. Anh vui vẻ, tươi tỉnh lên rất nhiều. Anh hoạt bát hơn, cười nói nhiều hơn.
Đổi lại, tôi là người luôn phải dằn vặt. Mỗi lần anh ở căn phòng bên, tôi có thể nghe rõ những tiếng động họ đang làm gì. Tôi chỉ biết ngồi bó gối, bịt tai lại khóc 1 mình. Tôi rất hận mình yếu sinh lí, phải dâng chồng cho kẻ khác.
Mỗi khi anh trở về giường và ôm tôi ngủ, tôi lại thấy ghê tởm anh. Mùi nồng nồng của cuộc ái ân, mùi của người phụ nữ khác ám trên cơ thể anh làm tôi thấy buồn nôn. Nghĩ đến cảnh anh và chị họ xa ân ái, tôi không khỏi ghen tị, buồn chán.
Tôi bây giờ đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiếp tục để người phụ nữ kia ở lại nhà phục vụ chồng, tinh thần của tôi rất suy sụp. Nếu đưa chị về, tôi tiếp tục phục vụ chồng thì sẽ không chịu nổi. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cái hố do chính mình đào ra bây giờ?
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Afamily