Từ lâu, cái tính vô tư khiến tôi ít quan tâm đến vợ. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, công việc ngoài xã hội, gánh nặng gia đình đã làm mình mệt mỏi lắm rồi, về đến nhà tranh thủ nghỉ ngơi.
Những câu hỏi han nhau ít dần, chỉ khi nào gặp chuyện quan trọng mới hỏi đến vợ. Vợ tôi là người có khả năng tự lập cao nên cũng ít phiền đến chồng. Thôi thì cứ vậy cho khỏe, việc ai nấy làm. Nhưng tôi không ngờ, chính việc không quan tâm cặn kẽ với nhau ấy đã khiến vợ chồng lạc mất nhau…
Một lần, gặp Hải, bạn thân, tôi bộc bạch: “Vợ mình đi đặt vòng lúc nào mà mình chẳng hay”. Hải thể hiện sự nghiêm trọng cao độ: “Nguy rồi, ông làm chồng kiểu gì mà vợ đi đặt vòng cũng không biết? Lúc Liên nhà mình đặt vòng, Liên bàn với mình cả tuần trước đó. Hai vợ chồng thống nhất phương án, chọn bệnh viện. Khi vợ vô phòng thủ thuật, mình ngồi ngoài đợi để cổ vũ tinh thần”.
Tôi ngạc nhiên: “Ông làm quá rồi đó, chuyện đặt vòng cũng đơn giản, đâu cần phải cầu kỳ như vậy?”. Hải cãi: “Vấn đề không phải là tiểu phẫu hay đại phẫu, mà là chuyện này liên quan mật thiết đến đời sống riêng tư vợ chồng. Ông là chồng, ông phải có độ nhạy cảm nhất định, chứ làm sao mà để đến nỗi vợ đặt vòng lúc nào cũng không hay?”.
Từ khi Hải cảnh báo, tôi bắt đầu lo nghĩ, và càng nghĩ càng thấy lo. Tôi trằn trọc, mất ngủ mấy đêm liền. Tại sao việc hệ trọng như việc đặt vòng mà vợ không hề bàn với mình? Khoảng cách giữa mình và vợ đã quá xa? Mà không chừng, có gã nào khác đưa vợ mình đi đặt vòng cũng nên?
Nửa đêm, tôi dựng vợ dậy “tra vấn”: “Sao chuyện đặt vòng, quan trọng như vậy mà em không bàn với anh, tự ý đi làm?”. Vợ ngái ngủ, bực dọc: “Anh thì có bao giờ quan tâm đến việc em đang làm gì, sẽ làm gì đâu? Mà hôm nay trở chứng hay sao mà hạch sách dữ vậy?”. Nàng tiếp tục ngủ, tôi tiếp tục bị những ý nghĩ tiêu cực dày vò.
Một buổi chiều, vợ nhắn tin “anh về sớm trông con để em đi tiệc”. Tôi bắt đầu biết “nhạy cảm”: “Tiệc gì mà buổi tối giữa tuần thế này?”. Về nhà thấy vợ đang hí hửng mặc chiếc váy mới mà nàng đã mua trước đó vài ngày, lòng tôi như lửa đốt. Xưa nay vợ vốn ít sửa soạn, bây giờ lại dành cả buổi tối để mua một chiếc váy.
Nghĩ lại lời Hải, hắn nói không phải là không có lý. Tối nay vợ xúng xính váy mới, trang điểm kỹ, tỉ mẩn vuốt lại từng sợi tóc trước gương. Quả là rất lạ. Đi đám cưới, vợ cũng không chăm chút nhan sắc kỹ đến vậy. Tiệc tùng kiểu gì mà vợ chuẩn bị kỹ lưỡng, lại bồn chồn, động tác có vẻ thiếu tự nhiên? Tôi ngáng vợ ở cửa: “Em đi gặp ai mà sửa soạn dữ vậy?”. “Đi gặp ai, anh hỏi làm gì?” - vợ tỏ vẻ bực dọc.
Vợ đi rồi, một khoảng trống loang ra trong lòng. Tám năm lấy nhau, lần đầu tiên tôi có cảm giác sợ mất vợ. Một đôi vợ chồng yên ổn trong tình cảm, làm gì có chuyện vợ bảo đi đâu, gặp ai là quyền của vợ, chồng không được “lăn tăn”? Cũng đã lâu rồi tôi không hỏi vợ câu “em đi đâu, em làm gì?”.
Tôi cứ chủ quan rằng, cả hai vợ chồng đều hướng đến gia đình, con cái, lại đến với nhau bằng tình yêu, nên đâu dễ gì lung lay mối quan hệ? Gần đây, vợ hay bâng quơ kiểu: “Ở cơ quan có thằng cha kia cứ buông lời tán tỉnh em, dù biết người ta có chồng”. Khi ấy, tôi chỉ cười ruồi: “Ừ, thằng điên, biết người ta có chồng rồi mà còn lắm chuyện”.
Giờ ngẫm lại, có vẻ, nhiều lúc vợ thử tìm cách kể ra một số “mối đe dọa”, nhưng thấy tôi trả lời qua quýt, ra chiều không thèm quan tâm nên lại thôi. Lâu lắm rồi, tôi mới ngồi một mình mà không xem ti vi, không chơi game, không đọc sách báo để tập trung suy nghĩ nghiêm túc về tình cảm vợ chồng. Càng nghĩ càng thấy lo.
Hai giờ sáng, vợ mới về, giật bắn người khi thấy chồng ngồi như tượng trong phòng khách chờ. Trước đây, vợ cũng về trễ mấy lần, nhưng thường thì tôi đã ngủ khò trước khi vợ về, và ngày mai cũng chẳng buồn quan tâm xem tối qua vợ về lúc nào.
Nhưng bây giờ thì khác, tôi làm ầm lên, tra hỏi chuyện vợ đi đâu, với ai? Chưa thỏa cơn giận, tôi giật được chiếc điện thoại trong tay vợ để xem “chứng cứ”, vợ giành lại không được, hậm hực buông một câu bẽ bàng: “Thôi thì anh cứ xem đi, chỉ sợ anh xem rồi thì buồn hơn”.
Tôi choáng váng, run người trước những tin nhắn trong điện thoại của vợ: “Về đến nhà nhắn cho anh biết nha cưng. Cám ơn em vì một buổi tối ấm áp, ngọt ngào. Hôn em”. Chiếc điện thoại bay vào tường, vỡ vụn. Vợ cũng chẳng buồn than khóc, lạnh lùng bỏ lên phòng ngủ.
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Phụ nữ online