10 năm qua, cuộc sống của tôi thật trọn vẹn. Đối với những người đã kết hôn, điều này có thể không quá khó. Nhưng với một người vợ vô sinh với cuộc hôn nhân không con cái như tôi thì đó quả là kỳ tích.
Tôi thầm biết ơn chồng thật nhiều. Ngay lúc này đây, khi gõ ra những dòng chữ này, tôi vẫn không cầm được nước mắt vì vẫn quá yêu và nể phục chồng. Mấy ai trên đời có đủ kiên nhẫn, tình yêu thương và lòng vị tha như chồng tôi?
Tôi được sinh ra như một lỗi lầm tai hại của tạo hóa. Là phụ nữ nhưng ngoài dáng dấp và tâm hồn, tôi không giống như những phụ nữ khác. Chu kỳ kinh nguyệt, những cơn đau bụng khi đến tháng trở thành những thứ xa xỉ trong cuộc đời tôi. Mỗi năm tôi có chu kỳ kinh nguyệt thưa đến nỗi chỉ xuất hiện 2-3 lần. Đi khám thì bác sĩ bảo tôi bị vô kinh thứ phát, rất khó có con tự nhiên.
Nhưng những điều đó cũng không thể ngăn cản tôi đến với người chồng hiện tại. Tôi đã nói hết với anh ngay từ đầu về điều này, về những khó khăn khi phải đối mặt. Nhưng anh vẫn yêu thương tôi và hai đứa bước vào hôn nhân.
Tình yêu của tụi tôi vừa bình thường vừa khác thường vì nó vẫn còn thể tồn tại hơn 10 năm qua mà không hề vướng bận chuyện con cái.
Tôi muốn anh được sống thoải mái với nhu cầu bản năng. Và cũng là giúp tôi đỡ gánh nặng
tâm lý làm một người vợ bất lực
Tất cả là nhờ chồng tôi. Nếu tôi vì nỗi đau hiếm muộn nên chán nản và biến chuyện chăn gối thành địa ngục thì anh ấy lại nhẫn nại chịu đựng và dẫn dắt tôi hệt như đang dìu dắt một em bé đang lẫm chẫm tập đi.
Trong khi những người vợ khác tìm đủ mọi cách thị uy chồng không được léng phéng thì tôi chỉ mong chồng ra ngoài "ăn phở". Tôi muốn anh được sống thoải mái với nhu cầu bản năng. Và cũng là giúp tôi đỡ gánh nặng tâm lý làm một người vợ bất lực.
Nhưng anh thiệt thà và ngu ngốc tới mức thà thủ dâm còn hơn là quan hệ với một phụ nữ khác ngoài tôi. Cho dù tôi giận dỗi hay van xin, anh cũng không đồng ý phản bội vợ. Anh khiến tôi phải thốt lên rằng “Anh chẳng phải là người bình thường nữa” một cách vừa sung sướng vừa cay đắng.
Có thể nói bao nhiêu năm chung sống là mấy nhiêu năm hai vợ chồng phải tranh đấu vì hạnh phúc của người kia. Chồng muốn dùng tình thương để bù đắp những khiếm khuyết cho tôi. Nhưng tôi lại muốn anh đi tìm một hạnh phúc mới.
Anh hùng hổ tuyên bố không yêu trẻ con và cả gan nói dối với gia đình hai bên rằng chính anh mới là người vô sinh. Nhưng anh càng cố làm tôi yên lòng, tôi càng áy náy xót xa.
Sự thật được che đậy khéo léo đến mức trong khi bố mẹ tôi có phần xem nhẹ trách móc anh không cho họ bế cháu thì bên nhà chồng rất thương và ra sức bù đắp cho tôi.
Tôi đã sống trong sự che chở và dối trá như thế suốt ngần ấy năm. Hạnh phúc đó không phải ai cũng may mắn có được. Nhưng có lẽ, mọi thứ đã đến lúc cần chấm dứt như lẽ đương nhiên phải thế vì cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Chị chồng tôi có cu con rất thông minh và hiếu động. Để nhà cửa đỡ vắng vẻ, tôi vẫn thường đón cháu và mẹ chồng sang ở lại chơi. Và mới đây, mọi bí mật 10 năm nay của 2 vợ chồng cũng vì thế mà đổ vỡ.
Trong lúc tôi bận bịu bếp núc, nó đã lục tung cả phòng tôi, kể cả những tờ giấy khám sức khỏe và xét nghiệm đã được chôn sâu dưới tủ áo quần. Rồi mẹ chồng tôi vì thương cháu, sợ con dâu phật ý nên đã âm thầm dọn dẹp và nhìn thấy.
Tôi không trách móc ai cả. Tôi chỉ nghĩ mọi việc đều có thời điểm kết thúc của nó. Huống hồ đây lại là bí mật đã được giữ kín suốt nhiều năm.
Không biết mẹ chồng tôi đã choáng váng như thế nào khi đọc những giấy tờ đó. Tôi chỉ phát hiện ra khi bà đã ngã xuống đất vừa tự đấm ngực vừa khóc la thảm thiết.
Tiếng khóc hôm đó của mẹ chồng làm tôi ám ảnh. Đó không chỉ là tiếng khóc ai oán tức giận vì bị lừa dối, lợi dụng mà còn là cả sự thương xót và tiếc nuối cho đứa con trai hơn 10 năm phải chung sống với một người vợ câm điếc.
Sau đó bà đã đánh và nhục mạ tôi bằng tất cả sức lực có được. Hôm ấy chồng tôi không có nhà. Tôi cũng khóc theo bà, nhưng đó hoàn toàn là những giọt nước mắt nhẹ nhõm.
Tôi đã ích kỷ và có được hạnh phúc quá lâu, một chút đau đớn về thể xác này có là gì. Hơn nữa, tôi đáng bị như thế. Tôi đã để cả gia đình chồng phải gánh chịu khuyết tật cùng tôi trong khi tôi có là gì trong cuộc đời này.
Từ hôm ấy, tôi bị gia đình chồng cô lập và ghẻ lạnh. Ai cũng cho rằng tôi đã quá ích kỷ và không biết điều. Có lẽ là thế thật? Nhưng chồng tôi mới là người đau khổ nhất. Anh hết giải thích van xin bố mẹ tha thứ lại quay sang vỗ về, an ủi vợ.
Mọi người gây áp lực và muốn vợ chồng tôi phải ly hôn ngay lập tức. Chồng tôi chỉ mới gần 36 nên vẫn còn trẻ trung và dồi dào sinh lực để có thể tái hôn và có một người vợ bình thường với đầy đủ con cái.
Tuy đấy cũng là ý định năm bao nay của tôi, nhưng lần này tôi nghe từ miệng người khác, tôi vẫn thấy hụt hẫng và đau khổ vô cùng. Vợ chồng 1 ngày cũng là nghĩa vợ chồng, huống hồ đã 10 năm nay. Hơn nữa, chồng lại còn yêu tôi nhiều đến thế!
Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi nên trả lại hạnh phúc cho chồng và bố mẹ anh ấy? Tôi sẽ cố thôi không ích kỷ
để có thể ra đi một cách nhẹ nhàng?
Tôi không định ích kỷ mãi như vậy, nhưng trong những giây phút sắp mất đi điều quý giá đó, bản tính hẹp hòi lại trỗi dậy mạnh mẽ. Ước gì tôi có thể mặc kệ hết thảy và sống cuộc sống chỉ có 2 vợ chồng.
Nhưng đêm qua khi chồng đã ngủ, tôi trằn trọc không sao ngủ được và nhìn lại quãng thời gian chồng đã hi sinh cho tôi. Tôi bỗng thấy tôi xấu xí và ích kỷ đến thảm hại. Trong khi anh bỏ hết nhu cầu nhục dục, khao khát được làm cha để chung thủy với tôi thì tôi lại đồng lõa với yêu thương đó để có anh bên cạnh. Đã vậy còn ngang nhiên hợp tác cùng anh lừa dối và lợi dụng tình yêu thương của cả một gia đình.
Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi nên trả lại hạnh phúc cho chồng và bố mẹ anh ấy? Tôi sẽ cố thôi không ích kỷ để có thể ra đi một cách nhẹ nhàng? Tôi sẽ tập làm người phụ nữ thật tự tin và thư thái để có đủ dũng khí đứng trước mặt gia đình và nói rằng tôi đồng ý ly hôn với người chồng tôi vẫn còn yêu tha thiết?
Tôi có nên chôn thật chặt những đau khổ và tiếc nuối để khép lại bi kịch cho tất cả mọi người? Từ nay, tôi sẽ là người duy nhất chịu bất hạnh? Chỉ có con đường này mới là mang được hạnh phúc cho chồng tôi?
Theo Afamily.vn