Công việc của bà Minh là chạy chợ, song thu nhập chính lại nhờ tiền hoa hồng trong các phi vụ môi giới đẻ thuê. Cứ giới thiệu một vụ thành công bà bỏ túi được cả chục triệu đồng, thậm chí vài chục triệu nếu khách hàng có được đứa con khỏe mạnh.
Tất nhiên, để làm được như bà phải có tài sưu tầm địa chỉ của các cô gái nghèo khó, bị lâm vào đường cùng, muốn kiếm tiền bằng mọi giá. Bà cũng phải có tài thuyết phục những cặp vợ chồng vô sinh chấp nhận phương án kỳ quặc này.
100% khách hàng của bà là những cặp vợ chồng hiếm muộn mà nguyên nhân là do người vợ không thể sinh đẻ.
Theo bà Minh, qua nhiều cuộc tiếp xúc với khách hàng, bà thấy hầu hết những toan tính để tìm đến dịch vụ này trước hết là do người vợ.
Một cô gái đẻ thuê đang mang bầu. Cô này thuê trọ
ở khu vực Như Quỳnh (Hưng Yên).
Từ xưa đến nay, biện pháp để có được đứa con đối với các cặp vợ chồng hiếm muộn là nhận con nuôi, thế nhưng, từ khi loại dịch vụ này ra đời thì rất nhiều người vợ đã chủ động tìm đến để mong chồng mình có được đứa con riêng một cách công khai, hoặc bằng cách nào đó để che mắt thiên hạ, chẳng hạn như họ bỏ đi xa một thời gian rồi ôm về một đứa con và nói với họ hàng, làng xóm đó là con của mình.
Dù là con riêng của chồng, song nếu hai vợ chồng thương yêu nhau thì chắc chắn nó sẽ chẳng khác gì con ruột.
Những phụ nữ nhận đẻ thuê đều là dân nhập cư từ các tỉnh đổ về thành phố làm thuê, làm mướn, lương ba cọc ba đồng, chật vật mãi chẳng đủ ăn. Họ chấp nhận làm việc này cũng là bất đắc dĩ, đường cùng, với mong muốn có được số vốn nhất định rồi tìm nghề khác kiếm sống, những mong sẽ được đổi đời, khấm khá hơn.
Theo bà Minh, giá cho mỗi cuộc đẻ thuê dao động từ 200 đến 500 triệu đồng, tùy thuộc vào hình thức, trình độ của người đẻ thuê. Anh bạn tôi cũng đã từng được bà Minh giới thiệu một cô gái rất đẹp chấp nhận đẻ thuê cho anh. Cô này quê ở Hải Phòng, sinh năm 1984, đã bỏ chồng, hiện có một đứa con nhỏ. Trước cô làm người mẫu, giờ đi hát ở các phòng trà kiếm sống. Cái giá cô đưa ra là một căn nhà trong nội thành, trị giá trên dưới 10 tỷ, cùng với 5 tỷ để cô làm vốn theo nghiệp ca hát.
Sau khi bà Minh mai mối, hai người thi thoảng gặp nhau, đưa nhau vào nhà nghỉ bàn bạc. Dù anh bạn tôi cũng thuộc hàng có tiền, nhưng với số tiền đó, anh cũng đành lắc đầu.
Mới gặp nhau, hai người có cảm tình với nhau, rủ nhau vào nhà nghỉ vài lần, song cuộc bàn bạc không đi đến hồi kết. Anh bảo, anh không nỡ mặc cả chuyện này, còn cô cũng không muốn hạ giá, nên đành thôi.
Anh Tống Phước Phúc (Nha Trang) nhận nuôi những người phụ nữ
trót mang bầu, sau đó nuôi con cho họ.
Hiện tại, ở Hà Nội có bao nhiêu đường dây và bao nhiêu "cò" đẻ thuê như bà Minh không ai nắm được, thậm chí bà Minh cũng chỉ biết đến hai đường dây nữa cũng làm cái nghề này, tuy nhiên, bà nhất định không tiết lộ, với lý do cạnh tranh, giữ khách.
Cũng theo bà Minh, các đường dây đẻ thuê ở TP.HCM hoạt động rầm rộ, công khai hơn. Giá cho một vụ đẻ thuê ở trong đó cũng rẻ hơn, chỉ trên dưới 1 trăm triệu đồng. Tuy nhiên, theo bà Minh, hầu hết các cô gái làm nghề này ở TP. HCM là gái mại dâm, đẻ thuê chuyên nghiệp, chỉ người nghèo mới chấp nhận thuê họ đẻ. Các đường dây đẻ thuê ở Hà Nội chỉ hoạt động ngấm ngầm, không có tính chuyên nghiệp.
Khách hàng thuê đẻ là những người quen biết, rồi người nọ giới thiệu cho người kia. Người đẻ thuê cũng là những người quen biết, bà Minh phải hiểu rất rõ quê quán, nghề nghiệp của họ thì mới tin tưởng đưa tên họ vào đường dây đẻ thuê của bà.
Bà Minh có khuôn mặt lạnh lùng, song cũng không đến nỗi vô tâm, bà tâm sự: “Thú thật với cậu, nhiều lúc tôi nghĩ không biết mình đang làm gì nữa, liệu có thất đức lắm không? Nhưng cuộc đời là thế, luôn có hai mặt, mình vừa giúp được các đôi vợ chồng vô sinh có con lại vừa giúp các cô gái giải quyết khó khăn tài chính. Dù sao tôi cũng chỉ làm môi giới, có tội lỗi gì đâu.
Buồn nhất là lúc phải chứng kiến cái cảnh người mẹ trẻ bịn rịn giao con, muốn rơi nước mắt. Người mẹ nào mà chẳng thương con, khúc ruột của mình đem bán sao nhẹ lòng được”. Vậy là tôi nảy sinh ý định đi theo bà Hoa để chứng kiến cái cảnh khiến người đàn bà có khuôn mặt sắt đá muốn rơi nước mắt.
Chừng hai tháng sau cuộc đi xem mặt cô gái ở Như Quỳnh, anh bạn tôi điện thoại gọi đi cùng bà Minh để xem cảnh một cô gái đẻ thuê giao con. Anh bạn tôi phải thuyết phục mãi bà mới đồng ý.
Chúng tôi vừa bước vào căn phòng trọ ở quận Hà Đông, thì bắt gặt ngay hình ảnh người mẹ trẻ đang ầu ơ ru con. Đứa bé không chịu bú cứ khóc ré lên, dường như nó cảm nhận được tình mẫu tử sắp phải chia lìa. Đêm nay là đêm cuối cùng nó còn được trong vòng tay mẹ, lát nữa đôi vợ chồng thuê đẻ sẽ đến bế nó đi, không bao giờ nó được gặp lại người mẹ đứt ruột đẻ ra nữa.
Cô gái tên Liên ôm đứa bé trong lòng mà nước mắt ngắn dài: “Con ơi, bú mẹ lần cuối đi. Chỉ lát nữa là người ta đến đưa con đi, con sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa đâu. Mai này có biết chuyện mẹ bỏ rơi con thì con cũng đừng trách mẹ nhé, mẹ làm thế này cũng là vì hoàn cảnh thôi con à. Ông bà sống khôn chết thiêng phù hộ cho con được khoẻ mạnh, sung sướng suốt đời”.
Bà Minh hỏi: “Mấy giờ họ đến?”. Liên khóc thút thít: “Hơn tiếng nữa họ sẽ đến. Cô ơi, cháu không muốn xa con đâu, cháu nhớ nó lắm, cháu phải làm gì bây giờ?”. Tôi chợt lạnh người khi nghĩ đến cảnh một người hoàn toàn xa lạ sẽ đến đưa khúc ruột của Liên đi sau khi đặt cho Liên một cọc tiền. Tiền nào mua được tình mẫu tử cơ chứ? Tôi cứ băn khoăn tự hỏi như thế.
Theo lời kể của bà Minh, đây là lần thứ 3 Liên đẻ thuê, dù Liên mới 25 tuổi. Quê cô ở mãi Yên Thành, Nghệ An. Cũng như những cô gái khác làm nghề này, Liên có hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn. Cha bị bệnh ung thư, mẹ bị thần kinh. Cả hai đều mới mất năm ngoái. Chuyện học hành của đàn em phải bỏ dở do hoàn cảnh vô cùng éo le. Đã hai lần đẻ thuê, kiếm được mấy trăm triệu để bố mẹ chữa bệnh, song bố mẹ vẫn chết. Lần này cô hi vọng sẽ có được một khoản kha khá, về quê trang trải nợ nần rồi lấy chồng, lập nghiệp, nuôi các em.
Nước mắt Liên rơi lã chã, thấm ước khuôn mặt bé bỏng của đứa con: “Mới 25 tuổi mà đã qua 3 lần sinh nở rồi, nếu lộ chuyện này ra thì ai dám lấy em làm vợ nữa”. Lạy giời cho Liên có một lối thoát cho cuộc đời đầy bi kịch và nước mắt của cô!
Cô gái tên Liên trong buổi giao con cho người thuê đẻ.
Chiếc SH sang trọng, to vật vã đỗ xịch trước căn nhà trọ, người đàn ông tóc muối tiêu và người đàn bà ăn mặc sang trọng ngó trước nhìn sau rồi vào nhà.
Nhìn hai mẹ con Liên khóc, họ lặng lẽ ngồi xuống góc giường không nói gì. Liên hôn khắp người đứa con, nước mắt cứ ròng ròng chảy, dường như cô không muốn giao đứa bé.
Người vợ hiểu được nỗi lòng của Liên nên lặng lẽ đi ra ngoài. Ông chồng lôi trong túi ra một xấp tiền mệnh giá 500 nghìn đồng để lên gối. Liên cứ dán mắt vào khuôn mặt bé bỏng của con. Cô nhìn người đàn ông rồi nói như khẩn cầu: “Cho em được nhìn con một lát nữa”.
Người đàn ông lại lấy ra xấp tiền nữa: “Đây là 20 triệu tôi biếu thêm cho em. Em hãy cố nhớ rằng đứa bé là con của vợ chồng tôi. Hãy quên cả nó và vợ chồng tôi đi, lát nữa chúng ta là người hoàn toàn xa lạ”.
Liên trao đứa bé cho vợ của người đàn ông kia, rồi rúc đầu xuống gối khóc nấc lên. Người đàn bà vội vã nhận lấy đứa bé, trèo lên xe, rồi họ phóng mất hút.
Trên đường về tôi thấy cảm thấy trong lòng bất ổn. Bà Minh dường như hiểu được tâm sự của tôi và anh bạn tôi, bà nói: “Tôi cũng chẳng muốn làm cái nghề niềm vui thì ít, nước mắt thì nhiều này. Thế nhưng, tôi không làm thì người khác cũng làm. Người ta nhờ mình giúp thì mình cũng khó từ chối. Chứng kiến cảnh đó mãi rồi cũng quen”.
Tôi và anh bạn lấy lý do muốn tìm hiểu đời sống của cặp vợ chồng nào đó khi kiếm được đứa con theo kiểu thuê đẻ thì được bà Minh giới thiệu đến nhà chị Nguyễn Thị H., ở quận Hoàng Mai. Cũng vì thương chồng và tin tưởng chồng qua 20 năm chung sống nên chị H. đã tự nguyện tìm đến bà Minh nhờ môi giới cho một cô gái đẻ thuê. Anh chị đã có được bé trai kháu khỉnh, giờ cháu đã gần 3 tuổi. Cô gái đẻ thuê cho anh chị quê ở Thái Bình, là công nhân may.
Ban đầu mọi chuyện đều suôn sẻ, song về sau chị phát hiện ra anh hay đi sớm về khuya và lạnh nhạt chăn gối với chị. Một lần theo dõi, chị bắt quả tang anh dẫn cô gái đó vào nhà nghỉ. Chị đã làm toáng lên và nhất quyết đòi ly dị.
Ly dị xong, anh để nhà cửa và thằng con cho chị nuôi còn anh mua nhà khác rồi sống với cô gái đó như vợ chồng. Chị tâm sự: “Mình ngu thì mình chịu chứ kêu ai. Thực ra cũng chả trách cô ta được khi đứa con đã là sợi dây ràng buộc giữa họ”.
Trong những ngày theo chân anh bạn, bà Minh để tìm hiểu về đường dây đẻ thuê kỳ quái này, tôi được biết đến một câu chuyện rất buồn, mà những cô gái đẻ thuê kể lại. Chuyện rằng, có một cô gái tên K. ở Vĩnh Phúc vì hoàn cảnh éo le mà nhận đẻ thuê cho một gia đình ở Hà Nội. Trao đứa con cho người thuê đẻ hôm trước thì hôm sau cô ra sông Hồng kết liễu đời mình. Cô được mấy người làng chài cứu sống, nhưng sau đó cô ta lúc điên lúc tỉnh. Bây giờ K. lang thang, phiêu bạt về đâu không ai rõ. Có người bảo thỉnh thoảng lại gặp cô lang thang ở bến xe, lúc nào cũng ôm chiếc gối rách rưới, cáu bẩn, lúc khóc, lúc cười, lúc lại ầu ơ ru con.
VTC News