Tôi năm nay 22 tuổi, xuất thân trong một gia đình nông thôn nghèo quanh năm mưa lũ. Cuộc sống của tôi và những gia đình khác luôn trong tình trạng nghèo đói, thiếu thốn trăm bề. Chính vì vậy mà ngay từ nhỏ, tôi đã ý thức được rằng: không có cách nào khác thoát nghèo ngoài việc học hành thật giỏi, bước ra khỏi lũy tre làng. Còn bố mẹ tôi cũng nuôi ý nghĩ: dù có khốn khó như thế nào cũng phải chắt bóp, vay mượn để nuôi tôi ăn học.
Không giống với những bạn bè cùng chang lứa, chúng chỉ dừng lại khi tốt nghiệp hết cấp 2. Còn tôi, dù nhiều hôm chỉ có cháo ăn nhưng nhất quyết bố mẹ tôi không cho nghỉ học. Và rồi tôi đã không làm mọi người thất vọng. Tôi đã đỗ thủ khoa khoa công nghệ thông tin của trường đại học Bách khoa.
Vì cuộc sống nghèo khó nên ngay khi bước chân lên Hà Nội tôi đã tìm việc làm thêm ngoài giờ để đỡ đần cha mẹ tiền chi phí ăn học, cũng là để tôi có đồng ra, đồng vào khi đi chơi với đám bạn bè. Ban đầu, tôi theo chân lũ bạn đi làm phục vụ trong các quán ăn. Tuy nhiên, công việc này quá vất vả, mất nhiều thời gian mà thu nhập chẳng đáng là bao. Hơn nữa, thời gian làm việc lại vào ban đêm. Có nhiều hôm, khi trở về nhà trọ đồng hồ đã điểm 1 giờ sáng. Rồi sáng lại phải lên giảng đường sớm nên tôi luôn trong tình trạng buồn ngủ.
Tình trạng sức khỏe và học hành của tôi giảm sút trầm trọng. Học kỳ đầu, tôi phải thi lại 2 môn vì đi học không đầy đủ. Sợ khi biết tình hình học tập của tôi như vậy sẽ làm họ phiền lòng nên tôi quyết định nghỉ làm phục vụ, tìm kiếm một công việc nhẹ nhàng mà không ảnh hưởng đến việc học tập.
Hôm ấy, khi đang lang thang khắp phố phường để xem có chỗ nào tuyển nhân viên làm thêm hay không tình cờ tôi bắt gặp một thông báo tuyển gia sư. Với trình độ của mình, cộng thêm việc được “gắn mác” trường đại học danh tiếng, thật không có gì khó khăn cho tôi khi ứng tuyển vào vị trí này.
May mắn cho tôi, khi vừa đến đăng kí dạy đã nhận được lớp ngay. Học trò của tôi không phải là những cô cậu học sinh cấp 2, cấp 3 như tôi nghĩ. Môn học tôi dạy cũng chẳng phải là những môn học tự nhiên tôi được học tại trường cấp 3 để ôn thi đại học mà tôi được nhận về làm giáo viên tin học. Học trò của tôi là một người phụ nữ trung niên, khoảng ngoài 40 tuổi, đang làm kinh doanh. Bà muốn học máy tính để thuận tiện hơn cho việc tính toán cũng như kinh doanh của bà trong thời gian tới.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về người đàn bà này là bà có một thân hình khá đẫy đà, đôi mắt nhỏ và sắc, cặp môi cong. Cách nói chuyện của bà khá đưa đẩy (có lẽ do môi trường nghề nghiệp). Buổi đầu gặp mặt, bà đón tiếp tôi khá nồng hậu và thân thiện. Trong buổi học này, chủ yếu là để “thầy” và “trò” tìm hiểu lần nhau chứ học hành không phải là mục đích chính.
Tôi thấy ghê sợ đàn bà, đặc biệt là những người đàn bà giàu có mà không có chồng
(Ảnh minh họa)
Qua câu chuyện của bà, tôi biết được rằng bà chỉ có một đứa con trai duy nhất, kém tôi 3 tuổi. Trong một vụ tai nạn giao thông, bà may mắn thoát chết. Còn chồng bà xấu số nên đã qua đời, để lại cho bà một đứa trẻ vẫn còn trong bụng. Thương con, sợ con khổ khi phải sống trong cảnh “con anh, con em” nên bà nhất quyết ở vậy để nuôi nấng đứa trẻ. Trời đã không phụ lòng người khi đứa bé lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi và rất biết thương bà. Còn công việc của bà cứ phất lên vùn vụt. Chẳng mấy chốc, bà đã trở thành bà chủ của một chuỗi đại lý phân phối hàng tiêu dùng trong thành phố.
Bà học hành rất chăm chỉ, nhờ sự sáng dạ nên bà học đến đâu biết đến đó, không cần tôi phải nhắc lại nhiều lần các thao tác. Đặc biệt, sau một thời gian tiếp xúc, tôi thấy thái độ của bà với tôi đã dần thay đổi. Bà không còn xưng hô với tôi như trước đây nữa (tôi – cậu) mà đổi thành gọi tên (Liên – Hùng). Ánh mắt của bà nhìn tôi cũng rất lạ. Nhiều lần, khi bất chợt ngẩng lên, tôi thấy bà đang nhìn tôi một cách chăm chú. Điều đó khiến tôi thấy hơi lo lắng và bất an dù không biết tôi đang lo lắng chuyện gì nữa. Và rồi những điều tôi sợ cũng đã trở thành hiện thực.
Hôm đó là thứ 7, tôi có ca dạy cho bà từ lúc 7h30 tới 9h30 tối. Sau khi theo chân bà vào phòng, tôi như mọi ngày. Học được khoảng 30 phút, bà xin phép ra ngoài lấy nước cho tôi vì hôm nay lúc theo tôi vào phòng, bà quên chưa lấy. Khi bước vào phòng, bất ngờ, bà đóng sầm cửa phòng lại, miệng giải thích “Hôm nay con trai Liên về quê, không có ai trông nhà nên đóng cửa lại cho an tâm Hùng ạ”.
Khi tôi đưa tay đỡ cốc nước từ tay của bà, tôi có cảm giác như bàn tay bà cố tình nắm lấy tay tôi thật chặt. Tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ lựng như trái gấc chín vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay bà rồi vội vã đưa cốc nước vào miệng để che giấu sự bối rối.
Thế nhưng, người tôi như bủn rủn, mềm nhũn ra khi bàn ta bà nhẹ nhàng đặt xuống đùi tôi, vuốt ve nhè nhẹ. Chưa dừng lại ở đó, bàn tay đó nhanh như cắt đã đưa lên phần eo tôi, lần mò trong làn áo của tôi, một tay rờ mở từng cúc áo. Hốt hoảng, tôi đứng bật dậy, sẵn cốc nước trên tay, tôi hất mạnh vào mặt bà, cuống cuồng chạy ra phía cửa, mặc cho những tiếng gọi của bà vang lên phía sau lưng. Về đến nhà mà tim tôi vẫn đập liên hồi, chưa hoàn hồn sau những gì vừa trải qua.
Kể từ sau vụ việc đó đến nay, tôi thấy ghê sợ đàn bà, đặc biệt là những người đàn bà giàu có mà không có chồng. Thậm chí, cả những bạn nữ xung quanh tôi cũng tìm cách xa lánh họ. Không ít người nghĩ rằng tôi là một người có vấn đề về giới tính nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả những gì họ nói. Nếu bạn là tôi, trải qua một cú sốc tinh thần đầu đời như vậy, tôi tin chắc bạn cũng co mình lại để tự bảo vệ bản thân như tôi mà thôi.
Afamily