Tôi thực sự rất muốn thông cảm với tâm sự của anh Phạm Đình Chung. Nhưng không hiểu anh nói ra câu chuyện của mình mong tìm chút thanh thản hay để cổ súy lòng thù hận trong tình yêu.
Người ta thường nói, đàn bà khi hận thì ác không ai bằng. Nhưng tôi thấy nỗi hận của đàn ông mới là đáng sợ. Tôi cũng là một kẻ bị hại trong tình yêu. Nhưng thay vì có cái quyền phản bội, tôi đã bị người yêu chiếm đoạt, ruồng rẫy và dày vò đến tận giờ.
Tôi và anh gặp nhau khi tôi mới bắt đầu đi làm. Có thể nói chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu sét đánh. Và do yêu quá vội vã, tôi đã không kịp tìm hiểu hết con người ấy.
Anh nhiều tình cảm, nhiều thù hận như một kẻ bệnh hoạn cuồng yêu. Anh tán tỉnh tôi mãnh liệt và mau lẹ đến nỗi chỉ chưa đầy 2 tháng đã ép tôi lên giường. Tôi hoàn toàn không có ý định dâng hiến nhưng anh đã chiếm đoạt tôi.
Phải nói rằng ngoài điểm xấu ghen tuông ích kỷ độc đoán, không người đàn ông nào chu toàn và sâu sắc bằng anh. Như thể trong con người anh có hai nhân cách hoàn toàn khác biệt. Lúc này là một thiên thần, lúc khác lại hiện thân thành quỷ dữ.
Vả lại, tôi cũng là người mắc bệnh “dán chữ trinh lên trán mà sống” nên càng không muốn rời bỏ con người đó. Nhưng anh ghen quá khủng khiếp. Anh từng túm cổ một bạn nam khi bắt gặp chúng tôi chuyện trò. Đã từng chặn tài xế taxi để truy hỏi tôi mới đi đâu về. Đã từng nghi ngờ cô bạn tôi là les khi chúng tôi ngủ cùng.
Ban đầu, khi được người yêu thể hiện tính sở hữu mạnh mẽ như vậy, tôi vui lắm. Nhưng dần dần, tôi thấy sợ vì anh giống một kẻ bệnh hoạn hơn là người bình thường.
Tôi đã yêu và bị hành hạ cả năm trời như thế. Nhiều lúc muốn chia tay nhưng ngẫm lại phận gái mất trinh, tôi cắn răng chịu đựng. Dại dột, ngu muội là thế mà cuối cùng tôi vẫn là kẻ bị bỏ rơi. Anh chia tay với lý do “đã thưởng thức xong nhưng không muốn chịu trách nhiệm”.
Vì là một kẻ cuồng yêu nên khi bị một con người tồi tệ như thế “đá”, tôi vẫn suy sụp. Tôi thương anh thật lòng và chỉ tiếc là không thể nào thuần hóa bản tính quỷ dữ trong con người anh.
Cơn ác mộng quá khứ đó vẫn lặp lại ngày hôm nay và kéo dài đến tận bây giờ…
Ngày đầu tiên tôi quen người đàn ông thứ 2 cũng là ngày tôi được nhận về làm cán bộ hợp đồng ở một cơ quan nhà nước (tôi xin giấu tên). Chúng tôi yêu nhau, đồng nghiệp và cấp trên đều biết. Khi hai đứa chia tay, mọi người cũng biết.
Mấy tháng yêu là cả mấy tháng anh lải nhải và đòi hỏi "chuyện ấy". Tất nhiên, dù là phận gái đã mất trinh như tôi không cho anh. Thế là anh đi rỉ tai mọi người rằng tôi là kẻ có vấn đề nên anh mới bỏ chạy. Anh bêu xấu tôi là cô gái lả lơi chơi bời. Quá đáng hơn, anh còn trắng trợn tuyên bố là có ảnh và clip sex của tôi với người đàn ông khác.
Anh ta đã là viên chức lâu năm, tôi thì chỉ mới chân ướt chân ráo về công tác. Mọi người chưa hiểu rõ tôi nên ai nấy đều đinh ninh tin vào lời nói một chiều của anh ta.
Đã có lúc tôi chỉ muốn tự vẫn vì không thể nào chịu đựng nổi sự xa lánh lạnh nhạt và ánh mắt coi thường của mọi người. Tôi bắt gặp mình bị cô lập trong các cuộc họp và những lần sinh hoạt cơ quan. Ngay cả sếp trực tiếp cũng đã vài lần bóng gió tôi chỉnh đốn lối sống sinh hoạt.
Ba mẹ tôi đã mất 50 triệu để tôi có được công việc ấy nhưng cùng đường, tôi đã phải xin nghỉ việc. Có lần quẫn trí, tôi còn tìm đến cầu xin anh ta buông tha cho mình. Tôi luôn là kẻ bị hại mà phải van xin thảm hại.
Trong thời gian chưa tìm được việc làm mới, tôi cùng bạn chung vốn mở cửa hàng hoa. Suốt một thời gian dài sau đó, thấy anh không còn đến quấy rầy, tôi dần dần yên tâm và dặn lòng quên đi tất cả để làm lại từ đầu.
Vậy mà “cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng”. Những ngày cuối cùng của năm vừa rồi, tôi nhận được đơn đặt hàng trang trí hoa cưới từ một khách hàng. Tôi và 2 cô bạn hăm hở đi. Khi đến nơi tôi mới bẽ bàng nhận ra đó là đám cưới của anh.
Tôi toan bỏ về nhưng không làm sao để giải thích với 2 cô bạn kia. Lại không có người làm nên tôi đành ở lại trong nhục nhã. Lòng tôi cũng đau. Đau vì phải chứng kiến một con người thối tha như vậy nhưng cuối cùng vẫn được hạnh phúc. Còn tôi thật thảm hại vì vẫn chưa có công việc và tình yêu mới trong tay.
Từ đó đến nay đã gần 20 ngày nhưng tay tôi vẫn còn các vết thương do ngày hôm đó cắt phải. Nhìn tôi khổ sở như thế, chắc anh ta sung sướng lắm? Tôi không hiểu vì sao đàn ông lại có thể nuôi hận thù và trả thù tàn nhẫn đến vậy. Rốt cuộc tôi đã làm gì để phải chịu quả báo lớn đến thế này?
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Afamily