Hai vợ chồng tôi ở bên nhau được 5 năm, có thể nói tôi là một cô gái ngoan hiền đúng chuẩn mà các bà mẹ mong ước: biết nấu ăn, biết dọn dẹp nhà cửa, khéo léo, đảm đang, biết chăm sóc mọi người và biết chiều chồng. Và tất nhiên để được chừng ấy thứ hoàn hảo trọn vẹn thì tôi hầu như không còn chút thời gian nào cho bản thân nữa, lúc nào cũng quần quật từ sáng tới đêm muộn. Chồng tôi tự hào và hài lòng khi về nhà mâm cơm nóng hổi đang chờ đợi, lũ con ngoan ngoãn không quấy rầy bố, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho. Anh luôn tự hào với mọi người về một bà vợ “chuẩn 10”.
Tất nhiên, tôi cũng được lấy làm hình mẫu để những ông chồng khác, những bà mẹ chồng khác đưa ra để so sánh với vợ họ, với con họ. Cứ thế, tôi bị cuốn vào cái vòng xoáy của những lời khen đó, và đổi lại là đã quá lâu rồi tôi chẳng còn biết đến kiểu tóc mới ngoài mái tóc búi lại gọn gàng, tôi chẳng bao giờ mặc đến chiếc váy nào vì mỗi lần mặc váy lại phải mất thời gian trang điểm. Bù lại, chồng tôi bảo cứ giản dị thế là được, đẹp thì chỉ có giai ngắm mà thôi.
Và chồng tôi đã ngoại tình.
Đó là một cô gái không còn trẻ, nhưng xinh đẹp và biết nũng nịu hờn ghen. Đọc những đoạn chat của cô ấy với chồng tôi khiến tôi không khỏi bị sốc, chồng tôi ở nhà không khác gì ông hoàng nhưng ở bên cạnh cô ta thì anh như người ở, nhìn những bức ảnh cô ta chụp chồng tôi đang bò ra lau nhà rồi cởi trần nấu cơm, tất nhiên đó là những bức ảnh chụp trộm từ đằng sau nhưng tôi biết chắc chắn đó là anh, tôi không khỏi choáng váng. Tôi đã nói chuyện với chồng, tôi tưởng rằng anh sẽ hối lỗi và sẽ xin tôi tha thứ, nhưng ngược lại, anh còn chửi tôi là tò mò xía vào chuyện của người khác, rằng chỉ nhìn thấy như thế mà đã ghen tuông vớ vẩn, rằng tôi là người chỉ biết quanh quẩn bếp núc thì đừng có bày đặt kiểm soát người khác.
Tôi ngỡ ngàng nhìn chồng tôi, tới mức đánh rơi cả những tấm ảnh từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. Hóa ra trong mắt chồng tôi cho dù tôi hoàn hảo tôi cố gắng đến mấy thì cũng không bằng một xu trong mắt anh. Hóa ra tôi cũng chẳng khác gì người ở chỉ biết sinh con rồi lau nhà cửa cho anh rồi phục vụ anh chuyện tình dục mà thôi.
Tôi nằm suy nghĩ mất một tuần, đêm nào với tôi cũng là đêm trắng. Tôi đọc rất nhiều câu chuyện có tình huống giống tôi, kết thúc bao giờ cũng là sự coi thường chồng, và tôi quyết định thay đổi.
Tôi bắt đầu giao bớt việc cho anh, sáng tôi đưa con đi học, chiều anh đón con về, hôm nào anh muốn đi uống bia hay đi chơi với bạn bè (hoặc có thể là đi chơi với gái) thì anh tự sắp xếp việc đón con. Tôi dành những khoảng thời gian mà trước đây tất bật với cơm nước thì giờ tôi đi tập gym, đi làm lại tóc và đi spa. Tôi mua thêm nhiều váy áo giầy dép mới, không phải để cho chồng tôi ngắm mà là để tôi ngắm, để tôi được nhìn thấy tôi như ngày xưa, tự do và vui vẻ.
Những bữa cơm nóng hổi đợi chồng dần thưa thớt, tôi không buồn theo dõi chồng nữa mà dành thời gian theo dõi mình. Chồng tôi bắt đầu chú ý khi thấy tôi thay đổi, anh ta bực bội khó chịu khi về nhà cơm không có phải úp mì tôm ăn. Rồi một ngày hết chịu nổi khi đến 9h tối tôi còn mải làm tóc với bạn chưa về, vừa mở cửa anh đã gào lên: “Cô bị điên hay sao, người ta phải cố gắng chiều chồng hơn mới giữ được chồng, còn cô lại bỏ rơi gia đình, cô không biết làm vợ nữa thì hoặc là học cách làm vợ, hoặc là biến khỏi cuộc đời tôi”.
Đáp lại những lời cay nghiệt đó của anh, tôi chỉ bước vào cho quần áo vào vali, dắt con ra khỏi nhà và mỉm cười nhìn anh bình thản: “Đáng lẽ ra tôi phải biến khỏi cuộc hôn nhân này rất lâu rồi, tôi không biết làm vợ thì để tình nhân của anh về làm vợ cho trọn vẹn”.
Ánh Tuyết (Theo Giadinhvietnam.com)