Xin chào mọi người!
Em là một độc giả trung thành của mục Tâm sự. Em đã suy nghĩ rất lâu mới có thể viết ra chuyện này.
Em là một 9X đời đầu nhưng em không hoạt bát, hòa đồng như các 9X khác mà mọi người hay tưởng tượng. Lúc trước, em cũng không như vậy. Mãi đến năm em học lớp 8 đã xảy ra một chuyện kinh hoàng: em bị thầy giáo chủ nhiệm cưỡng hiếp. Đó là chuyện kinh khủng nhất đời em (Em xin gọi thầy là hắn vì hắn không xứng đáng với chữ “thầy” cao cả).
Năm đó, hắn là giáo viên mới ra trường. Hắn có vẻ ngoài rất điển trai khiến không chỉ các nữ sinh lớp em mà nữ sinh những lớp hắn không chủ nhiệm cũng rất thích. Năm đó em là lớp trưởng, việc hắn với em tiếp xúc với nhau không phải là chuyện lạ. Tuy nhiên, em không thích hắn, em thật sự chỉ coi hắn là “thầy”.
Hôm đó là buổi họp phụ huynh học kỳ, em cùng một số bạn ở lại giúp hắn dọn dẹp. Sau đó, khi các bạn đem sổ sách xuống phòng giáo viên, ở lớp chỉ còn em và hắn thì hắn gọi em lại. Hắn nắm tay rồi nói thích em. Lúc đó em rất bất ngờ và sợ hãi.
Em chỉ mới học lớp 8 nhưng cũng biết đây không phải là tình huống tốt đẹp. Em nói hắn nên nghiêm túc vì hắn là thầy giáo. Hắn nói ngay từ lúc vào trường, hắn đã thích em. Ngay lúc đó thì các bạn trong lớp quay lên nên hắn buông tay em ra.
Em đã ra về ngay lúc đó và còn kiếm cớ để mẹ cho em nghỉ học ngày hôm sau. Em không tin là hắn thích em, giờ nghĩ lại em vẫn thấy chính xác. Em không xinh đẹp, việc hắn thích em là chuyện không thể.
Vào ngày em nghỉ học, buổi trưa hắn gọi điện đến hỏi thăm và xin lỗi về chuyện hôm qua. Hắn muốn hẹn em nói chuyện rõ ràng. Hắn bảo sẽ chỉ nói lần này và không nhắc lại nữa. Em đồng ý ra ngoài gặp hắn.
Em đi bộ ra chỗ gặp là công viên gần nhà thì hắn nói muốn chở em đến nơi khác vì sợ bị người quen bắt gặp. Lúc đó em thật ngu ngốc khi tin hắn. Em để hắn chở em đi đến một nhà nghỉ.
Em sợ lắm, em muốn chạy ra ngoài nhưng hắn giữ tay và bắt em lên lầu. Người lễ tân hình như quen với hắn, thấy tình huống đôi co như thế mà hắn làm như không biết. Em rất sợ.
Lên đến phòng thì hắn cưỡng hiếp em, em không thể chống trả lại một tên khỏe như hắn. Lúc đó mặc dù em chỉ mới học lớp 8 nhưng cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Em đau đớn lắm.
Cưỡng hiếp em xong, hắn còn lấy máy chụp ảnh ra chụp lại để làm bằng chứng uy hiếp em. Em thật sự không muốn nghĩ đến. Hắn bảo, nếu em nói cho ai biết thì hắn sẽ cho mọi người xem những tấm ảnh này. Em đã khóc rất nhiều.
Từ sau ngày hôm đó, em dường như trở thành nô lệ tình dục của hắn mà không dám hé răng kể với ai. Em mong đến ngày em tốt nghiệp, ra khỏi trường cấp hai thì em sẽ thoát khỏi hắn.
Lúc em vào lớp 10, hắn ở trước cổng trường cấp 3 chờ và tiếp tục uy hiếp em. Em không còn bình tĩnh nữa, em nói với hắn muốn làm gì thì làm, hắn cứ nói cho mọi người biết đi, cùng lắm lúc đó em tự tử để mọi chuyện chấm dứt.
Hắn sững sờ và em thấy được sự sợ hãi trên khuôn mặt của hắn. Sau đó hắn bỏ đi và không làm phiền em nữa. Sau này em mới biết nếu lúc đó em nói ra thì hắn sẽ đi tù. Em thật ngốc, cũng thật ích kỷ, em không muốn nói vì sợ mọi người nhìn vào sẽ đánh giá em, gia đình em. Mẹ em luôn tự hào vì có một đứa con gái giỏi và ngoan. Vì vậy, nếu biết chuyện đó, chắc mẹ em sẽ chết mất.
Bây giờ em đã sinh viên năm cuối của một trường đại học danh tiếng. Trải qua một chuyện kinh khủng như vậy, em sống khép kín hơn. Em thấy mình rất nhơ bẩn. Em không dám mơ tưởng đến chuyện tình yêu nên chỉ quan tâm đến việc học.
Trong 4 năm học đại học, cũng có vài người theo đuổi nhưng em không dám chấp nhận. Cơ thể em đâu còn trong trắng để xứng đáng yêu ai. Nhưng đến bây giờ, em rất khao khát có được tình yêu khi đã gặp anh.
Vì kết quả học tập tốt, em xin được chỗ thực tập ở một công ty nước ngoài lớn. Em cố gắng hòa đồng với mọi người trong phòng làm việc, rồi em gặp anh. Anh là phó phòng của một phòng khác trong công ty.
Trong một lần công ty có buổi gặp mặt, em và anh đã gặp nhau. Anh còn trẻ, lại là nhân tài của công ty. Em cũng bất ngờ khi anh bắt chuyện với em trước, anh nói nhìn em sao khép kín so với những cô gái ở buổi tiệc này. Sau đó, em và anh vẫn giữ liên lạc với nhau.
Ngày nào anh cũng qua phòng để đi ăn trưa với em. Cả công ty đồn em và anh yêu nhau. Em liên tục phủ nhận, còn anh thì không phủ nhận. Rồi anh nói yêu em, muốn em làm bạn gái của anh. Em đau đớn lắm. Em cũng nhận ra mình đã yêu anh.
Ngoài mẹ, em chưa bao giờ được ai quan tâm như vậy. Em cũng muốn nói yêu anh nhưng lại mặc cảm với quá khứ của mình. Em không dám nói với anh chuyện đã xảy ra trong quá khứ và mỗi lần nghĩ đến là em lại khóc. Anh sẽ nghĩ như nào nếu biết chuyện đó?
Khi biết chuyện, liệu anh có còn nghĩ em là một cô gái ngây thơ nữa không? Anh có còn nhìn và nói em khác với những cô gái anh biết? Em đang rất băn khoăn. Em rất muốn ở bên anh nhưng mỗi lần nghĩ đến quá khứ, em lại muốn rời xa anh.
Chỉ còn 2 tuần nữa là em hết đợt thực tập. Trưởng phòng nói công ty sẽ chắc chắn nhận em vào làm. Em có nên rời khỏi anh sau khi xong đợt thực tập này? Em có nên giấu hết quá khứ để anh luôn nghĩ em tuyệt vời không?
Afamily