Người ta thường nói trước đám cưới cô dâu thường hay có những suy nghĩ bi quan, sợ không hạnh phúc với người chồng sắp cưới nên muốn thay đổi quyết định của mình. Nhưng cảm xúc của tôi lúc này không phải là hội chứng tiền hôn nhân như mọi người vẫn tưởng. Nó đến từ khi tôi mới quen anh. Và giờ đây càng ngày nó càng bóp chặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy khó thở trước ngày mà mọi người tưởng rằng tôi hạnh phúc nhất. Bằng mọi giá tôi muốn trốn thoát cái đám cưới sắp tới, nhưng tôi có thể làm được gì khi không biết phải làm như thế nào và bắt đầu từ đâu.
Tôi quen anh trong dịp sinh nhật cô bạn gái trong lớp. Nụ cười hồn nhiên, cách nói chuyện vui vẻ của anh đã thu hút tôi từ buổi đầu tiên gặp gỡ. Thấy tôi vẫn cô đơn sau nhiều năm chỉ chúi mũi vào sách vở, đi làm thêm, bạn bè gán ghép tôi cho anh.
Nhìn bạn bè có đôi có cặp, nghĩ đến mình lâu nay vẫn đi lại một mình, chuyện nhà, chuyện học, bươn chải trong cuộc sống khiến nhiều đêm tủi thân tôi cũng muốn có người bạn trai chia sẻ những buồn vui, đồng cảm với tôi trong cuộc sống. Chỉ bấy nhiêu thôi nên tôi đã đồng ý để anh làm bạn trai mình.
Tôi quen anh trong dịp sinh nhật cô bạn gái trong lớp. Nụ cười hồn nhiên
cách nói chuyện vui vẻ của anh đã thu hút tôi từ buổi đầu tiên gặp gỡ.
(ảnh minh họa)
Nhưng lâu ngày dài tháng tôi thấy mình quá thất vọng vì anh. Anh thiếu suy nghĩ và chín chắn của một người đàn ông để có thể là chỗ dựa cho một người phụ nữ, cho một gia đình. Từ ngày quen tôi đến giờ anh đã thay đổi công việc của mình đến 4 lần. Khi quen tôi, anh đang học sư phạm. Bỗng anh đòi nghỉ học, ra học nghề thợ bạc. Cũng đi học một thời gian anh bảo chán, đi học sửa điện thoại “là nghề thời thượng, không sợ thất nghiệp”.
Chưa đâu vào đâu anh lại bỏ, hùn vốn đi buôn với bạn bè. Anh vay mượn hết chỗ này đến chỗ nọ, quơ cả tiền tôi để dành cùng bạn buôn hàng điện tử. Lỗ hay lời hay cũng chẳng nói rõ, chỉ nói rằng vẫn đang hùn vốn với người ta. Và giờ thì đang làm “cò đất”; “không cần vốn mà vẫn sống tốt”, như lời anh nói.
Thiếu trách nhiệm với bản thân nên đâm ra anh dựa dẫm vào cha mẹ. Cái gì cũng “anh sẽ xin ba mẹ, thế nào ba mẹ cũng đồng ý”. Rồi thì dựa vào đó anh tự quyết định mọi chuyện, chẳng hỏi qua ý kiến tôi hay quan tâm đến những lời tôi khuyên nhủ.
Thấy anh không có chí cầu tiến, chỉ như lục bình buông trôi, có lần tôi đã chia tay anh để dứt khoát, thà đau một lần nhưng không đau mãi mãi. Nghe tôi nói anh im lặng hồi lâu, chỉ nói một câu "chúc em sống hạnh phúc". Dù áy náy nhưng tôi thở phào vì chẳng có gì vướng bận nữa.
Thế nhưng số phận khốn nạn chưa chịu buông tha tôi.
Lần đó, sau khi về nhà, đợi đêm xuống anh uống thuốc ngủ tự tử. May mà người nhà anh phát hiện kịp, đưa vào nhà thương cấp cứu. Khó có thể nói hết cảm giác đau đớn mà tôi phải chịu ngày hôm đó. Mẹ anh điện thoại mắng tôi sa sả. Bà bảo tôi là kẻ lợi dụng anh, anh quá yêu tôi mà tôi còn muốn gì ở anh. Chắc bây giờ tôi vừa lòng hả dạ lắm...
Người ta vẫn bảo: nên lấy người yêu mình hơn là lấy người mình. Nhưng tôi
không cần tình yêu đó. (ảnh minh họa)
Sau lần tự tử hụt đó, anh càng bám chặt lấy tôi mặc cho mẹ anh nhìn tôi rẻ rúng, khinh bỉ. Anh bảo mẹ anh chỉ có mình anh, thế nào bà cũng sẽ chấp nhận tôi, tôi không cần phải quá lo chuyện đó.
Rồi anh ngỏ lời và bàn chuyện đám cưới với tôi như điều đó là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, mặc cho tôi im lặng mỗi khi anh nhắc đến. Anh dần dần giết chết những tình cảm mà tôi dành cho anh vào buổi ban đầu mà anh không hề biết.
Cả nhà tôi và chòm xóm dưới quê suốt ngày cứ hỏi mẹ tôi “khi nào con A. sẽ cưới”, rằng “có con rể làm thợ bạc thì nhất rồi còn gì”. Ai cũng thầm ganh tị với tôi khi gia đình chồng sắp cưới là bác sĩ, khá giả, nhưng mấy ai biết rằng tôi muốn tung hê mọi thứ chỉ để cảm nhận được làn gió mát mỗi khi về quê, ăn bữa ăn cơm rau, canh cà của gia đình mình đơn sơ mà ấm cúng.
Người ta vẫn bảo: nên lấy người yêu mình hơn là lấy người mình. Nhưng tôi không cần tình yêu đó. Một tình yêu chẳng làm cho tâm hồn tôi vui sướng, hân hoan mỗi khi nghĩ đến mà chỉ là cảm giác khó chịu, bị ép buộc phải yêu thương, phải chịu đựng.
Bây giờ tôi đã thấy khó thở khi bước chân vào nhà anh thì sau này cảm giác đó sẽ còn tệ hại như thế nào mỗi khi tôi bước về nơi gọi là “mái ấm” của mình. Rồi tôi sẽ làm gì mỗi khi đối diện với ánh mắt dằn dỗi của mẹ anh mỗi ngày khi tình yêu tôi không đủ lớn để vượt qua nó.
Chỉ còn 2 tháng nữa là tôi cưới. Giờ đây mỗi ngày đến với tôi là thêm một ngày lo sợ, căng thẳng. Tôi sắp nổ tung vì không thể tìm ra cho mình một con đường khác nào ngoài sự lựa chọn hoặc cưới hoặc chết. Có ai cứu được tôi không?
Theo Nld.com.vn