Tôi đã giữ trọn trinh tiết cho đêm tân hôn. Tôi háo hức đón đợi giây phút trao cái quý giá nhất của người con gái cho chồng. Nhưng cuộc sống không tươi đẹp như tôi hằng mơ ước. Sau 3 tháng cưới chồng, tôi vẫn còn là gái trinh.
Nhiều người nhìn vào gia đình tôi không giấu nổi ánh mắt ghen tỵ. Bởi tôi có một người chồng không cờ bạc, rượu chè, gái gú. Gia đình nhà chồng đối xử với tôi như con ruột trong nhà. Chẳng ai biết 4 năm qua tôi đã phải khóc đến cạn khô nước mắt. Sự thật, tôi là người vợ cô đơn và bất hạnh vô cùng.
Tôi và anh yêu nhau suốt 3 năm. Chúng tôi rất nghiêm túc trong mối quan hệ của mình. Tôi chưa từng “cho” anh vì chỉ nghĩ sẽ chỉ dâng hiến trinh tiết cho chồng. Anh đồng tình với quyết định của tôi nên chẳng bao giờ đi quá giới hạn. Điều đó càng làm cho tôi yêu và tôn trọng anh hơn.
Khi cả hai đã ổn định được công ăn việc làm, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Chẳng ngờ được đó là thời điểm chính tay tôi cầm chìa khóa mở căn phòng cô đơn cho cuộc đời mình.
Trong đêm tân hôn, chồng tôi lăn ra ngủ. Cả đêm tôi đã trằn trọc chờ giây phút được dâng hiến cho anh. Tôi thiếp đi tự lúc nào không hay. Tôi tự nhủ: “Chắc chồng bị chúc rượu nhiều nên mệt”. Tôi đợi đến hôm sau, rồi hôm sau nữa, sau nữa... Hình như chồng tôi không có nhu cầu trong chuyện đó. Anh vô cảm với sex.
Suốt 3 tháng sau ngày cưới, tôi vẫn còn là gái trinh. Tôi òa khóc nức nở. Tôi khao khát vòng tay ôm chặt của anh, tôi cần một nụ hôn ngọt ngào và cần sex... Nhưng những điều đó tôi không bao giờ nhận được từ chồng mình.
Hình như anh chẳng có cảm giác gì với vợ. Mặc dù, tôi xinh xắn, dịu dàng và rất “đàn bà” trong mắt những người xung quanh.
Mãi tới tháng thứ 4, chồng mới ân ái với tôi một vài lần duy nhất. Ngay trong quãng thời gian này, tôi may mắn có bầu và sinh cho anh một cu cậu kháu khỉnh. Nhìn thấy con, dường như tôi quên hết mọi muộn phiền.
Nhưng về đêm, nỗi buồn lạnh lẽo lại găm chặt trái tim tôi. Chồng vẫn ngủ quay lưng về phía tôi. Anh chẳng thiết tha “đụng chạm” tới vợ. Nước mắt tôi lăn dài trên má, ướt đẫm cả gối chăn.
4 năm trôi qua, “khả năng đó” của chồng tôi vẫn không có chút tiến triển. Lòng tôi se lại tựa vũng băng.
Nhiều lần tôi đã cất công tìm các nơi chữa bệnh nam khoa giỏi cho chồng. Tôi cần người chồng, người đàn ông thực thụ. Nhưng chồng tôi gạt phăng nói bệnh của anh rất khó chữa, gần như liệt hoàn toàn, không có khả năng cứu vãn.
Vài lần, anh còn đề nghị thẳng tôi có thể là kiếm bồ giúp “giải tỏa nhu cầu sinh lý”. Chỉ cần tôi kín đáo không để lộ cho thiên hạ đàm tiếu là được. Về nhà, tôi vẫn là người vợ đảm, mẹ hiền là ổn thỏa. Tôi lưỡng lự trước sự gợi ý của chồng mình. Chồng tôi cần cái vỏ bọc của một gia đình hạnh phúc.
Vì quá cô đơn và thèm khát sex, tôi đã hẹn hò với 2 người đàn ông. Cái cảm giác sex lén lút càng khiến tôi ghê tởm chính mình dù cho chồng đã cho phép điều đó.
Hàng ngày, tôi cứ thui thủi về nhà như một cái bóng. Tôi không được làm người đàn bà đúng nghĩa. Tôi là người vợ cô đơn, bất hạnh. Tôi không phải đang sống mà chỉ đang tồn tại.
Giá mà, trong lúc yêu nhau, tôi đã mạnh dạn tiến tới khám phá “nhu cầu” của bạn trai thì tôi đã không phải sống trong hoàn cảnh trớ trêu này.
Đúng là mọi thứ trên đời đều có giá của nó. Tôi đã phải trả giá cho suy nghĩ lạc hậu và đóng kín của mình. Tôi nói điều này với sự xa xót tột độ. Tôi cũng không hề có ý cổ vũ cho bạn trẻ tha hồ “xé rào” trước hôn nhân đâu.
Nhiều lúc, trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ ly hôn. Nhưng nhìn thấy anh, tôi lại thương. Bởi anh là người cha rất tốt. Anh chăm bẵm cho cậu con trai của chúng tôi rất tận tình.
Tôi cũng yêu con. Tôi nỡ lòng nào bắt con trai nhỏ phải chọn lựa sống với mẹ hoặc cha. Trái tim tôi đau thắt với những mâu thuẫn một bên là hạnh phúc gia đình trọn vẹn một bên là sự trỗi dậy của sinh lý đầy bản năng. Tôi phải làm thế nào để đáp ứng cả hai đây?
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Afamily