Tôi và người yêu tôi cùng tuổi. Chúng tôi quen nhau tại một lớp học thêm khi cả 2 mới học lớp 10. Trúng tiếng sét ái tình, chúng tôi yêu nhau từ ấy. Đến nay mối tình của chúng tôi đã được 7 năm.
7 năm yêu nhau nhưng thời gian chúng tôi ở cạnh nhau chẳng được là bao. Lí do là bởi năm tôi học lớp 11, bố mẹ anh chuyển vào Sài Gòn công tác và anh cũng phải theo gia đình vào đó. Ở cách xa nhau nhưng tình yêu cuồng nhiệt không thể dừng lại. Chúng tôi bước vào yêu xa ở hai đầu đất nước, đứa Sài Gòn, đứa Hà Nội. Một năm, tôi gặp anh được hai lần vào dịp Tết và hè.
Tình yêu xa cách của chúng tôi trải qua nhiều sóng gió. Phải đặt rất nhiều tin tưởng vào nhau chúng tôi mới có thể vượt qua được và cùng đi tới tận giờ phút này. Có một chuyện muôn thuở lúc nào cũng là đề tài các cuộc khẩu chiến giữa tôi và anh. Đó là chuyện “tình dục”.
Tôi hiểu, đàn ông ở tuổi này rất sung mãn về mặt tình dục, lại tò mò rất cao. Bạn bè tôi phần lớn đã nếm "trái cấm". Đứa thì được bạn gái “cho”, đứa thì đi tìm các em gái làng chơi để được biết "mùi đời". Tôi và anh thì vẫn còn là trai, gái “zin” trăm phần trăm. Chúng tôi chưa hề “ăn cơm trước kẻng”.
Không phải anh không có nhu cầu, không “máu” mà đơn giản là vì tôi không cho. Không phải vì tôi không muốn bên anh, không khát khao anh mà do tôi sợ bị thiệt thòi.
Thứ nhất, chúng tôi ở xa nhau. Tất cả những gì tôi biết về cuộc sống hàng ngày của anh đều do anh kể. Hàng ngày, anh rất đều đặn, thường xuyên liên lạc. Anh hay gọi điện, chat webcam và kể cho tôi nghe mọi việc diễn ra trong ngày. Thế nhưng, ngoài thời gian đó, anh đi chơi với ai, gặp ai, hẹn ai, tôi đều không biết được. Tôi rất sợ mình bị lừa tình, bị anh phụ bạc, bỏ rơi.
Thứ hai, chúng tôi bằng tuổi nhau và còn rất trẻ. Chắc còn lâu nữa tôi và anh mới có thể đến được với nhau. Tôi cũng chưa muốn bị trói buộc vào cuộc sống hôn nhân vội vàng. "Cho" anh bây giờ, nếu có gì bất trắc, chỉ có tôi là kẻ thiệt thân.
Vả lại, tôi biết tính của đàn ông. Phụ nữ có thể dễ dàng kiềm chế cảm xúc, chính chuyên chờ đợi người yêu, chồng của mình nhưng đàn ông thì không thế. Một khi đã nếm được mùi đàn bà, họ sẽ tham lam và muốn được nhiều lần như thế nữa.
Tôi và anh không đủ điều kiện để ở gần nhau, thỏa mãn nhau những lúc ham muốn trỗi dậy. Tôi lo sợ anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác, lén lút sau lưng tôi chỉ vì nhục dục, xác thịt.
Chúng tôi lâu ngày mới gặp nên rất thèm khát nhau mỗi khi ở gần. Anh luôn thuyết phục, đòi tôi “chuyện ấy” nhưng tôi không đồng ý. Tôi tìm đủ mọi cớ để thuyết phục anh.
Lần đầu tiên anh đòi hỏi, tôi đã nói rằng: “Hãy giữ lại màng trinh để làm bằng chứng em chung thủy với anh. Nếu chúng ta quan hệ bây giờ, sau này anh sẽ nghi kị em rất nhiều. Vả lại, còn trinh tiết, em cũng sẽ có ý thức giữ gìn hơn để dành nó cho mình anh sau này!”. Cớ thoái thác đó của tôi đã làm anh xuôi cơn thèm, tôi thoát hiểm được lần đó.
Những lần sau anh đòi hỏi, tôi đã viện đủ mọi cớ. Nào là chúng tôi còn trẻ, nếu uống thuốc thì có hại cho sức khỏe tôi, dùng bao thì sẽ làm mất vẻ đẹp của “lần đầu”, lỡ có thai, chúng tôi chưa đủ trách nhiệm để nuôi con. Nào là nếu có con và kết hôn, tương lai của hai đứa đều bị ảnh hưởng.
Tình yêu của chúng tôi có thể sẽ tan vỡ vì những khó nhọc do lấy nhau khi còn quá trẻ. Chẳng biết anh bị thuyết phục bởi lí lẽ đúng đắn của tôi hay thương tôi. Anh đồng ý hoãn “ăn cơm trước kẻng” cho đến khi đi làm và có khả năng lo cho tôi.
Suốt những năm qua, anh đã thực hiện đúng cam kết. Thật ra, tôi cũng rất thương anh bị "bỏ đói". Đàn ông ai cũng có nhu cầu cao, anh lại có bạn gái đàng hoàng vậy mà cứ phải nhịn. Tôi giải khát tạm thời cho anh bằng những biện pháp tạm thời. Chỉ cần không bị rách màng trinh, không phá hủy biểu tượng trinh tiết, tôi đều đồng ý.
Mỗi lần nhìn thấy anh đã “tới Y” mà chưa được “tới Z”, mặt mũi nhăn nhó, dùng hết sức bình sinh kìm nén sự ham muốn lại để giữ trinh tiết cho tôi, tôi thấy thương và tội anh lắm. Đã vài lần tôi định cho anh. Tôi yêu và mong muốn được bên anh cả đời, muốn anh là người được hưởng tất cả của tôi.
Nhưng tình yêu vẫn chưa đủ mạnh để đánh gục hoàn toàn lí trí, tôi vẫn sợ có một ngày nào đó mình bị thiệt thòi. Cho anh rồi, nếu anh và tôi không đến với nhau được, liệu có người đàn ông nào khác dám cưới một người con gái “thất trinh” làm vợ. Nhiều khi tôi thấy mình ích kỉ, yêu không hết mình, không vì người mình yêu.
Cái hạn mức tôi đặt ra chẳng mấy chốc mà anh đạt được. Hai tháng trước, anh đã xin được một việc làm tại công ty của bạn bố anh. Anh vui mừng thông báo cho tôi, không quên đòi “phần thưởng” mà tôi đã hứa hẹn từ lâu.
Thứ ba tuần trước, tôi bay vào Sài Gòn để dự lễ tốt nghiệp của anh. Sau buổi lễ, anh dẫn tôi đi Phan Thiết hóng gió, mặt khác cũng để tạo không gian lãng mạn tuyệt vời cho “lần đầu tiên” của hai đứa.
Trong không gian lung linh đầy nến và hoa ấy, tôi vẫn không thể gạt bỏ suy nghĩ của mình và trao tất cả cho anh được. Anh ngạc nhiên, sửng sốt, thất vọng. Tôi biết tôi đã làm anh mất hứng. Anh đã chờ ngày này lâu lắm nhưng tôi đã phá hủy nó.
Tôi vội vàng lôi hết các lí lẽ như mọi lần trước nhưng anh không chấp nhận. Anh nói rằng dù chúng tôi đang yêu nhau, anh thì lúc nào cũng hết lòng vì tôi, yêu tôi, còn tôi thì vẫn nghĩ rằng sẽ thuộc về một người đàn ông khác, sẽ lấy một người đàn ông khác mà không phải anh. Anh bỏ tôi lại, một mình về Sài Gòn giữa đêm khuya.
Anh nói: “Anh cần thời gian để suy nghĩ. Em chỉ là một bông hoa trong tủ kính, anh chỉ nhìn ngắm mà không thể chạm vào được. Có lẽ chúng ta nên xem lại mối quan hệ của mình!”.
Sau lần đó, đã 1 tuần chúng tôi không gặp nhau. Anh không trả lời điện thoại, chỉ có đôi dòng nhắn tin nói tôi đừng làm phiền anh, hãy để cho anh 1 mình 1 thời gian. Tôi rất lo sợ sẽ mất anh. Chẳng lẽ vì muốn giữ trinh tiết mà tôi lại mất người yêu, mất mối tình sâu nặng 7 năm?
Một mặt tôi giận anh, chỉ vì chuyện ấy mà phũ phàng với tôi. Một mặt tôi lại xao động, trước sau gì tôi chẳng là của anh. Liệu tôi có nên "vượt rào" cho anh sự trinh trắng để lấy lại tình yêu tuyệt vời?
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Afamily