Em xin chào mọi người!
Em thường hay lên dọc những dòng tâm sự của các chị và hôm nay em cũng muốn lên tâm sự, đồng thời xin ý kiến của mọi người. Chuyện em kể ra có lẽ cũng hơi dài dòng, mong mọi người thông cảm vì em cũng không biết phải viết thế nào. Em nghĩ nào viết thế ấy thôi ạ.
Năm nay em 30 tuổi, vợ chồng em quê ở miền Trung vào Bình Dương lập nghiệp được 6 năm rồi. Chồng em là con út trong gia đình có 4 người và chỉ duy nhất có một chị gái. Mẹ chồng em cũng đã mất sớm.
Hồi mới tìm hiểu nhau, em cảm giác anh ấy ngại không muốn đưa em về nhà chơi. Sau này khi tình cảm sâu nặng rồi, em mới biết anh ngại vì gia đình anh kinh tế rất nghèo. Chị gái thì không có chồng mà có 1 đứa con trai năm nay học lớp 11 (bố của thằng bé là người gần nhà anh. Khi biết chị có thai, bố mẹ anh kia không chấp nhận mặc dù cả dòng họ anh kia họp lại khuyên can).
Chồng lao vào tát em.
Anh bảo: “Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao, mày nói chị tao vậy là mất dạy” (Ảnh minh họa)
Nhưng đối với em không quan trọng chuyện giàu nghèo hay hoàn cảnh gia đình. Bởi em cảm nhận chồng em là người hiền lành, có trách nhiệm với gia đình. Anh đi làm đưa tiền về nuôi bố cùng 2 mẹ con chị chồng vì ở quê làm nông rất khó khăn. Anh cung cấp tiền học hành quần áo cho thằng cháu. Anh ấy bảo với em là thương nó như con vì nó không có bố.
Em thấy thanh niên mà vì gia đình như vậy nên sau này chồng sẽ nghĩ đến vợ con. Em tin chúng em sẽ vượt lên được hoàn cảnh. Nhưng cũng vì cái quá thương mẹ con chị ấy mà sau này em lâm vào cảnh khổ mọi người ạ.
Sau khi hai đứa quyết tâm đến với nhau thì có bàn sẽ tạo điều kiện cho chị chồng đi xuất khẩu lao động để chị kiếm tiền sau này có vốn nuôi con ăn học. Bởi sau này chúng em phải lo cho con cái chúng em.
Vì vậy chồng em đã bảo lãnh vay ngân hàng tiền cho chị đi mặc dù 2 anh chồng nói kiểu không trách nhiệm “bay thích làm gì tùy bay”, có chuyện gì xảy ra thì chồng em phải chịu trách nhiệm (Vì đi như vậy cũng rủi ro rất nhiều như bị lừa, bị thất nghiệp, bị chấm dứt hợp đồng khi công ty phá sản…).
Nhưng cuối cùng chị đi cũng thành công. Chị trả hết nợ và gửi tiền về cho anh cả vay gần 200 triệu trong vòng 3 năm. Sau khi lo cho chị đi ổn định thì chúng em vào Bình Dương lập nghiệp. Cách đây 2 năm em sinh con. Thời điểm em sinh cũng đúng cách 1 tháng nữa thì đến giỗ bố em.
Mẹ em định vào chăm sóc em rồi về giỗ bố xong sẽ quay vào. Nhưng lúc đó chị chồng lại được về nước vì hết hạn hợp đồng và chờ đợi làm lại thủ tục đi lại. Bố chồng em lại vào nói với mẹ em là bà nội không còn nên sẽ để chị chồng thay mẹ chồng vào chăm sóc em. Ông nghĩ như vậy cũng tốt bởi để mẹ đẻ em lo giỗ bố xong thì vào ở với em chăm cháu giúp luôn. Thế nên cả 2 gia đình thống nhất như vậy.
Thật không ngờ sóng gió bắt đầu từ đó. Hai mẹ con chị chồng vào trước ngày em sinh 20 ngày. Từ ngày 2 mẹ con chị chồng vào, em phải vác cái bụng vượt mặt để phục vụ cơm nước. Nước uống hết cũng đợi em về đổi. Đồ ăn trong tủ lạnh có sẵn cũng không đưa ra làm hộ mà đợi em đi làm về nấu nướng.
Em thấy chán và nói chồng em thì chồng em bảo: “Chắc bà nghĩ do giờ em chưa sinh nên vậy. Không lẽ khi em sinh xong cũng vậy? Khi em sinh phải khác chứ?”.
Xem thêm các bài viết về tâm sự vợ chồng
Theo Afamily.vn