Trước đây đọc về những câu chuyện chê người tỉnh lẻ, tôi thầm nhủ bản thân phải tránh xa những cô gái “lá ngọc cành vàng”, suốt ngày chỉ biết lấy tiền bố mẹ để ăn diện, phấn son đủ kiểu. Vậy nhưng hình như ghét của nào trời trao của ấy, tôi phải lòng em – một cô gái thành phố từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.
Sau một thời gian ra sức tán tỉnh, cuối cùng em cũng gật đầu đồng ý làm bạn gái tôi. Dù còn nhiều lo toan nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Em xinh xắn, trắng trẻo, có nụ cười khiến nhiều cô gái phải ao ước, và những chàng trai thì phải mải mê ngắm nhìn em. Tính em có chút đỏng đảnh, kiêu kì, thiết nghĩ vì con gái thành phố đều vậy, nên tôi lúc nào cũng nhường nhịn em.
Em ghét bẩn, ghét những đồ vật nhơ nhuốc. Ngay cả chiếc áo mẹ mua mấy năm tôi vẫn mặc, em bắt tôi vứt đi cho bằng được vì em bảo trông nó màu cháo lòng. Yêu nhau, chúng tôi cũng trải qua những giận hờn, vãi vã nhưng vẫn bên nhau và tình cảm ngày càng bền chặt. Tôi luôn nghĩ sẽ cưới em làm vợ nên quyết định đưa em về nhà ra mắt bố mẹ.
Em là cô gái thành thị, luôn ăn vận đẹp đẽ (Ảnh minh họa, nguồn: Tumblr)
Gia đình tôi ở quê, bố mẹ làm nghề mổ thịt lợn, quần áo lúc nào cũng dính ít máu me, hôi hám của một nghề lăn lộn vất vả. Vì biết bố mẹ ngày nào cũng phải dậy từ sáng sớm làm thịt lợn nên chắc hẳn cả ngày đều ở ngoài chợ, tôi không về nhà ngay mà phóng ra chợ để bố mẹ được gặp “nàng dâu tương lai” luôn. Vừa ra đến nơi, em trợn mắt lên và lấy tay bịt mũi khi đứng gần mẹ tôi. Thấy thế, tôi đành chữa ngượng là do em chưa quen với không khí vùng quê nghèo. Mẹ tôi tính tình chất phác, thấy bạn bè tôi về là tay bắt mặt mừng nên nắm lấy tay em như người thân quen, em vừa chạm đã nhanh chóng bỏ tay ra.
Về nhà tôi, em chạy ào ra bể nước rửa đi rửa lại bàn tay của mình. Em tìm xà phòng thơm và nước rửa tay không có, đành nhăn mặt dùng tạm nước rửa bát. Rửa xong lại đưa lên ngửi như thể vừa bắt phải vật gì kinh khủng lắm, rồi nhăn nhó với tôi “Rửa đi rửa lại vẫn ám mùi. Hôi hôi kiểu gì ấy. Cần gì phải bắt tay bắt chân làm gì cho khổ ra". Tôi ngơ ngác, bảo với em đừng nói thế và giải thích cho em phải hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi làm công việc ấy.
Nhưng khi bố mẹ ngoài chợ về, thấy áo bố bị rách, cũ kỹ lại lấm lem vết bẩn, mặt em lại nhăn nhó: "Sao anh lại để bố mặc cái áo chẳng bằng áo của một lão xe ôm, có khi còn kinh hơn". Em phụng phịu, ra vẻ không hài lòng với chuyến đi về quê. Tôi giận em vô cùng nhưng không muốn cãi nhau sợ bố mẹ lại nghĩ ngợi.
Ngồi ăn cơm, em cứ lấy giấy ăn trong túi lau đi lau lại đôi đũa. Em làu bàu: "Đũa tỉ năm không rửa. Lau mãi không sạch, rợn hết cả người".
Ăn cơm xong, mẹ tôi mệt, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn bê mâm ra rửa bát, còn em ngồi chễm chệ lau… tay. Bố mẹ tôi không ưng ý thái độ của em, nhưng lại nghĩ gái phố nó thế, tôi "chữa cháy" thêm vào, nên ông bà cũng thôi không ì xèo.
Trên đường về thành phố, em luôn miệng nhắc tôi bảo bố mẹ nào là “thay quần áo, mua quần áo mới, bỏ nghề mổ thịt lợn gớm ghiếc ấy đi, chân tay thì nên cắt sạch, trông đen xì mất vệ sinh…”. Em bảo tưởng ở quê thanh cảnh, được đi chơi làng quê thơ mộng đã đành, về toàn ngửi mùi phân từ chuồng nhốt lợn, chẳng được đi đâu. Em nói suốt dọc đường khiến tôi phát bực. Nói thực tôi thấy nóng mặt khủng khiếp. Đến lúc không chịu được nữa, tôi to tiếng quát thì em khóc nức nở, còn cố cãi: “Bố mẹ anh vừa bẩn thỉu, vừa làm cái nghề vừa bẩn vừa sát sinh nhất. Ăn uống thì đến cái đũa gắp thức ăn cũng bẩn cả tay. Anh có tức thì cũng không thay đổi được sự thật ấy".
Sau chuyến ra mắt, cả hai giận nhau. Tôi giận 1, thì em giận 2, xem chừng khó chịu. Đã vậy, em còn viết trên Facebook: “Đã nghèo còn bẩn, đã đói còn rách. Đã thế còn cố chống chế làm như gia đình mình thơm tho lắm”,… Tôi không chịu nổi nữa. Từ trước đến nay, lần nào giận dỗi, cãi nhau, dù có lỗi hay không, tôi cũng làm lành, xuống nước với em được. Nhưng lần này, đụng đến bố mẹ tôi... Càng nghĩ càng khó chịu. Nhiều lúc toan thông cảm cho em, nhưng tự bản thân mình không cho phép mình nhượng bộ.
Dù yêu em đến mấy, nhưng có lẽ, đến giờ trong lòng tôi chỉ còn hình ảnh cô gái yêu kiều bĩu môi khi nhìn thấy bố mẹ tôi lam lũ. Bố mẹ tôi không đáng bị em nói ra những lời như vậy. Có lẽ tôi đã sai lầm khi chọn người con gái như em. Có lẽ tôi không nên yêu một cô gái thành phố, xa cách và không có sự đồng cảm. Tôi có nên chia tay hay tiếp tục tình yêu này để thay đổi suy nghĩ và cả cách ăn nói của em? Tôi không biết làm thế nào nữa. Vẫn còn yêu, nhưng lại thấy buồn, thấy bực bội trong người...
Theo Tiin.vn