Cuối tuần vừa rồi, chồng tôi lại dắt gái về nhà và ngang nhiên hú hí làm tình khi tôi vẫn ở đây, trong chính căn nhà này của 2 vợ chồng. Đây không phải là lần đầu tiên chồng tôi trắng trợn dẫn gái về nhà. Chính vì thế, tôi không còn cảm thấy tức giận, sửng sốt hay sụp đổ mà chỉ thấy cay đắng và uất ức đến đến cháy lòng.
Với tôi, lúc này dù vô cảm, trống rỗng nhưng tận sâu thẳm lòng mình, những cay đắng, uất ức vẫn xát muối vào lòng tôi đau đớn.
Tôi biết anh làm thế để trừng phạt và dày vò tôi. Người chồng tệ bạc và nhẫn tâm đó quyết hành hạ tôi chỉ vì chuyện vợ chồng không còn được như ý.
Sau khi sinh con đầu lòng, sinh lý và tâm lý của tôi thay đổi. Tôi thường gắt gỏng không lý do. Nhưng dần dà tính tình tôi cũng quay lại nền nã như cũ. Chỉ có tử cung và âm hộ là có vấn đề.
Thay vì rộng ra như người khác, nó lại co lại quá chặt khiến tôi vô cùng đau đớn mỗi khi quan hệ với chồng. Mỗi khi gần gũi chồng, tôi đau tưởng chứng xé thịt khiến tôi sợ hãi “giao ban”. Cứ “yêu” chồng, tôi không sao thả lỏng cơ thể mà chỉ gồng lên chịu đau đớn. Vì như vậy, nên tôi đã nhiều lần bật ra khỏi giường và chạy vào nhà tắm khi chồng sắp lên đỉnh.
Cách đây 2 tháng, vợ chồng tôi lại cãi nhau to trong lúc quan hệ. Tôi lớn tiếng với anh vì đau và bực.
Anh không nén được giận, thẳng chân đạp tôi xuống giường và quát “không chiều chồng
thì dạt đi cho người khác làm”. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi bị vợ cấm vận trong một quãng thời gian rất dài nên luôn có nhu cầu quan hệ. Cứ thế, từ lúc mang thai 5 tháng đến 1 năm sau khi sinh con, tôi vẫn không cho anh động vào mình.
Một phần vì tâm lý không ham muốn, một phần vì sợ đau. Sau đó thì vợ chồng tôi lại cố gắng sinh hoạt lại. Thế nhưng chưa lần nào trọn vẹn. Tôi thường khóc ré lên và mắng anh thô lỗ, anh lại trách tôi vô dụng không chiều chồng. Lần nào yêu cũng kết thúc bằng việc hai vợ chồng ngủ quay lưng vào nhau.
Có lẽ anh đã cố chịu đựng tôi. Tôi hiểu và biết ơn anh. Nhưng gần đây anh thay đổi hẳn. Tôi biết lỗi cũng là do tôi nhưng không thể không giận, không thể không hận.
Cách đây 2 tháng, vợ chồng tôi lại cãi nhau to trong lúc quan hệ. Tôi lớn tiếng với anh vì đau và bực. Anh không nén được giận, thẳng chân đạp tôi xuống giường và quát “không chiều chồng thì dạt đi cho người khác làm”. Anh còn mắng tôi đến chuyện phụ nữ cũng không biết làm. Tôi thừa nhận đây là thiếu khuyết lớn, nhưng anh đối xử tệ bạc với tôi như vậy khiến tôi đau đớn như có ngàn mũi dao đâm vào tim mình vậy.
Tôi tưởng anh giận quá mất khôn, ai ngờ vài ngày sau anh làm thật. Tối ấy, anh dắt một cô gái về nhà ngay khi tôi vừa vào phòng cho con ngủ. Thật may là hôm đó tôi cho bé ngủ sớm. Nó gần 2 tuổi, tuy chưa nhận thức gì nhiều nhưng nếu bắt nó nhìn thấy cảnh ngang trái này này thật quá dã man.
Thấy 2 người ngang nhiên hú hí ở ghế salon, tôi đã chạy ra mắng chửi anh rất thậm tệ rồi bỏ vào phòng ôm con nằm khóc. Anh cũng cự lại không kém. Sẵn chút bia trong người, anh sấn lại chửi tôi ngu dốt, việc anh anh làm, tôi không có quyền tham gia. Và anh bất ngờ lao đến đè cô gái gọi kia ra ghế salon mà quan hệ trước sự ngỡ ngàng và sụp đổ của tôi.
Tôi run lẩy bẩy quỵ ngã xuống mà khóc. Còn anh không ngớt hét tôi mở to mắt ra mà học hỏi. Trong đời tôi chưa từng chứng kiến chuyện gì ghê tởm hơn thế. Chồng tôi đang hùng hục quan hệ với gái chẳng khác gì trâu bò húc mả trước mặt tôi. Con ả kia còn làm bộ rên la càng khiến tôi thêm ghê sợ. Tôi lao ra khỏi nhà ngay lúc đó đến tờ mờ sáng vì lo cho con mới mò về nhà.
Chúng tôi chiến tranh lạnh căng thẳng từ hôm đó. Chính xác hơn là tôi vừa hận, vừa sợ nhưng cũng mong chồng sẽ làm lành. Tôi còn hi vọng ngủ dậy một mình sau vài đêm, anh sẽ biết lỗi. Nhưng không, anh đã không làm gì cả, thậm chí còn phớt lờ tôi. Anh thường ra ngoài cho đến lúc mẹ con tôi ngủ mới trở về.
Tôi đã thử nói chuyện nhưng đều bị anh lớn tiếng trừng mắt gạt đi. Anh bảo lúc nào tôi sẵn sàng làm vợ anh thì hãy bắt đầu lại. Nhưng tôi cũng hiểu rõ bản thân.
Cảm giác đau đớn sau sinh cộng với chứng kiến lần chồng hú hí với gái ngay tại nhà khiến tôi không hứng thú chuyện vợ chồng. Tôi biết có vấn đề sinh lý nhưng trở ngại về tâm lý mới là nguyên nhân chính.
Tôi không muốn quan hệ. Tôi sợ phải ngủ bên người chồng luôn đầy ắp ham muốn. Không thích luôn cái cảm giác vừa hưng phấn vừa quằn quại bên trên nhau. Đêm đến, tôi chỉ muốn có một giấc ngủ yên bình không xác thịt.
Chiến tranh lạnh của vợ chồng được đúng 10 ngày, anh lại dẫn gái về nhà. Thấy tôi đang ấp con ngồi ở phòng khách, anh lôi cô ta vào phòng ngủ của vợ chồng tôi. Lần này người giận quá mất khôn chính là tôi.
Tôi như mất hết giác quan và kiểm soát, chỉ biết gầm khóc như một con thú mà cào cấu và chửi bới anh. Sao anh dám đem gái gọi lên chiếc giường của vợ chồng? Nơi đó đâu chỉ là giường, đó còn là tình yêu, là nơi mà gia đình nhỏ của tôi bên nhau mỗi tối. Vậy mà anh nỡ để một gái lạ vào. Bản thân anh đã quá ô uế, bây giờ còn làm ô uế luôn ngôi nhà này.
Tối đó vì không kiểm soát được hành động điên rồ của mình, tôi nhận được 2 cái tát. Một từ con ả kia. Một từ chồng mình. Chưa kịp hoàn hồn, tôi còn bị anh ta lôi ra khỏi phòng và khóa trái cửa lại. Đêm hôm ấy sau mấy năm vợ chồng, lần thứ 2 tôi nhục nhã, đau đớn ê chề ôm con lao ra khỏi nhà mà chẳng biết phải đi về đâu.
Tôi hận chồng, chỉ vì một khiếm khuyết nhỏ lại nỡ đối xử với tôi như thế. Ai là người đã yêu anh, đã làm vợ, sinh con cho anh?
Suốt cả đêm ôm con lang thang ngoài đường, sợ con ốm, gần sáng tôi buộc phải trở về nhà và sống như 1 cái bóng. Tôi thề với lòng không bao giờ bước vào căn phòng đó nhơ nhớp đó - cái nơi bẩn thỉu mà anh ta đã ngủ với người khác.
Chiến tranh lạnh của vợ chồng được đúng 10 ngày, anh lại dẫn gái về nhà. Thấy tôi đang ấp con
ngồi ở phòng khách, anh lôi cô ta vào phòng ngủ của vợ chồng tôi. (Ảnh minh họa)
Nhưng đã có lần thứ 2 thì sẽ có lần thứ 3. Cuối tuần vừa rồi chính là lần thứ 3 đó. Nhưng lần này, chồng mang gái về nhà hú hí, tôi trống rỗng và vô cảm đến lạ thường.
Nằm ôm con ở căn phòng nhỏ trên gác, để mặc chồng muốn đi đâu, mang ai về thì về mà lòng tôi bất lựu, uất hận. Chỉ vì thiếu thốn tình dục mà anh nhất định phải hành hạ tinh thần tôi thế sao? Tôi mà ốm đau quặt quẹo, chắc anh hất mẹ con tôi ra đường?
Sự chịu đựng của tôi giờ có lẽ đã bị anh đẩy đến đường cùng. Anh đã bán rẻ hạnh phúc gia đình bằng thú vui xác thịt thì có lẽ tôi nên để cho anh biến mất. Tôi đã vừa mới quyết định, thôi thì đường anh anh đi, đường tôi tôi đi.
Nhưng đứa con nhỏ nằm bên cạnh vừa khẽ khàng trở mình, mỉm cười toe toét ngay cả trong lúc đang ngủ khiến quyết tâm vừa mới nhen lên ấy của tôi vỡ vụn hết. Trong hoàn cảnh này, tôi phải làm thế nào đây? Có lẽ nào là tất cả do lỗi ở tôi hết đúng như lời anh nói?
Theo Afamily.vn