Hồng Nhung có một người mẹ đẻ luôn gần gũi, dạy cho chị biết giữ gìn và tự hào về những giá trị văn hóa là nguồn gốc của tổ tiên của nơi chị được sinh ra. Lớn lên, chị lại có một người mẹ kế dịu hiền, vừa thân như ruột thịt, vừa thân như bạn gái... Chị chọn sống vui với những gì mình có hôm nay, chưa vội lo sợ trước cho chương cuối cuộc đời.
Ước nguyện của hai người mẹ đặc biệt
Cái tên Bống của Nhung ngày nhỏ gắn với một kỷ niệm vui, chẳng phải lúc sinh ra Nhung bé teo, nhẳng nhơ như con cá bống, mà do một chiều tháng Ba năm 1970, mẹ chị ôm cái bụng khệ nệ ra mép Hồ Tây câu cá bống. Câu mải mê đến tận 7h tối, bà ngoại phải chạy ra gọi về, mẹ mới chịu.
Đêm ấy, mẹ trở dạ, sáng hôm sau thì sinh ra một cô bé. Thấy người cháu chắc nịch, bà ngoại liền đặt tên là cái Bống. Mẹ Nhung kể, nuôi Nhung rất nhàn vì chị ít quấy mẹ, 9 tháng tuổi đã biết đi, một năm tuổi thì biết hát rất sõi, đúng nhịp bài Chị ong nâu nâu. Lúc ấy bà không nghĩ là sau này con gái lại trở thành ca sĩ.
Mọi sự đã không như ý nguyện, gia đình Hồng Nhung bắt đầu có những trục trặc. Đến năm Nhung được 2 tuổi thì bố mẹ chia tay nhau. Mẹ chị lúc đó đang công tác tại Đại học Bách Khoa, phụ trách mảng kỹ thuật. Bố đã quyết định nuôi Nhung.
Mẹ Nhung bảo, đó là cú sốc lớn nhất trong đời bà. Ở lại với nỗi trống trải, nhất là mỗi khi đêm về, bà luôn ám ảnh bởi đôi mắt màu hạt nhãn của con gái, giờ đã không còn ở bên mình. Bà muốn thay đổi cuộc sống buồn tẻ, sau thời gian nghỉ ở trường Bách Khoa, bà quyết định xin vào công tác tại trường cấp 3 Trần Phú. Sau đó lại về tờ báo Chính Nghĩa, tiền thân của báo Người Công Giáo Việt Nam.
Mẹ con không ở với nhau, nhưng cứ mỗi thứ bảy, bà lại đến thăm con ở số 11 Điện Biên Phủ. Hai mẹ con ôm lấy nhau, cái tình cũng phải bộc lộ âm thầm, kín đáo vì ngại với ông bà nội. Khi Bống học lên cấp 2 thì chị đã tự đến thăm, đỡ đần cho mẹ, đến lúc bà nội mất, chị chuyển sang sống với mẹ hơn 3 năm rồi lại về ở với bố.
16 tuổi, Nhung đã đoạt huy chương vàng giọng hát hay hội diễn toàn quốc. Sau khi học xong cấp 3, chị thi vào Nhạc Viện Hà Nội, rồi nhận công tác tại Đoàn ca múa nhạc Trung ương. Hồi ấy, Hồng Nhung và Thanh Lam chơi với nhau khá thân, thỉnh thoảng cả hai còn đến nhà chơi và ăn cơm với mẹ Bống. Tuy nhiên, khi vừa khôn lớn và có dịp để chia sẻ tình cảm với mẹ, thì Nhung vào TP. HCM theo bố, làm ca sĩ tự do.
Có người nhận xét Nhung có gương mặt giống hệt mẹ, nhưng tính cách thì chẳng giống chút nào. Nhung là người đa cảm, trông trên sân khấu thì vui tươi, nhí nhảnh, nhưng khi ra khỏi cánh gà, Nhung biến đổi hẳn, trở nên ưu tư hơn. Còn bà, lúc nào trông cũng “vui như Tết”, cười với đủ cách hài hước như chưa bao giờ phải biết buồn.
Nhiều năm sống độc thân, nhưng bà không thích sự nhàn rỗi, bà đã làm rất nhiều nghề, từ đánh máy, làm văn thư, đi bán sách báo… Chính vì thế khi đã bước sang tuổi 50, bà mới có những giây phút thư thái, sống an nhàn hơn. Bây giờ tuy bà đã có gia đình mới, nhưng lần nào ra Bắc Hồng Nhung cũng ghé đến thăm mẹ, nhiều đến nỗi con yểng đã quen tiếng gọi “Nhung ơi” suốt ngày.
Đến thăm mẹ chỉ được dăm phút, thỉnh thoảng mới lại ngồi ăn cơm với mẹ một bữa, nhưng như thế với chị đã là hạnh phúc rồi. Năm nay Nhung đã 41 tuổi, có lúc mẹ cũng giục Nhung lập gia đình, nhưng chỉ thấy con gái khẽ cười.
Và có một người phụ nữ đặc biệt thường xuất hiện bên cạnh Hồng Nhung, cư xử như bất kỳ mối quan hệ mẫu tử ruột thịt nào trên đời. Người đời hay nói “bánh đúc có xương”, “mẹ kế con chồng” nhưng đối với Hồng Nhung, điều đó không đáng bận tâm. Đã hơn 20 năm mẹ Mai trở thành “mẹ kế” của Nhung nhưng chị quên mất điều đó mà chỉ nghĩ đơn giản, mình là con của mẹ.
Mẹ Mai quen bố Hồng Nhung khi Nhung bắt đầu có tiếng ở Hà Nội. Lần đầu tiên mẹ Mai gặp Nhung là khi bà đến nhà hai bố con chơi, Nhung vừa đi diễn xa về, chị cũng nhìn bà và chào hỏi, trò chuyện rất thân thiện. Lần đó, chị mở vali và lấy ra hai chiếc quần mua cho bố, bảo bà: “Cô ơi, cô lên gấu quần cho bố cháu”. Nhung tin tưởng bà và quan hệ của bà với bố chị.
Rồi khi hai người quyết định về ở với nhau, cho dù Nhung đã là người nổi tiếng nhưng trong gia đình vẫn là trẻ con nên bà vẫn luôn ứng xử theo cách của người lớn, với suy nghĩ nếu bà thương yêu Nhung thì chắc chắn chị cũng sẽ thương yêu bà.
Tình cảm là điều không thể ép buộc, may mắn cho Hồng Nhung là số phận cho chị gặp một người mẹ kế như bà, rất giản dị, nhân hậu và tình cảm. Không quá lâu, chỉ chừng nửa năm về với bố con Nhung, bà và Nhung đã thân thiết như những người bạn. Nhung bắt đầu tin tưởng ở mẹ Mai và bà bắt đầu giúp đỡ chị những công việc nghề nghiệp.
Nhung nhớ vô cùng những ngày đầu tiên chị vào Sài Gòn. Hàng ngày, mẹ Mai chở chị bằng xe máy đi hát. Nhà xa, tận khu Văn Thánh nhưng ngày nắng cũng như mưa hai mẹ con vẫn đi cùng nhau trên con đường ấy.
Bà và Nhung vẫn đến thăm nom mẹ đẻ Nhung ở Hà Nội, ăn cơm ở đó. Mẹ Hồng vào Sài Gòn cũng vẫn về ở với gia đình Nhung. Tết nào mẹ Hồng của Nhung vẫn gửi đào, bánh chưng và hành muối vào cho Nhung, cho bà Mai ăn Tết kiểu Hà Nội.
Điều mong muốn nhất mà mẹ Mai cầu mong cho Nhung bây giờ là tiếng cười trẻ con trong gia đình... Bà đã là một người mẹ may mắn khi có Nhung. Và bà cũng mong chị may mắn và hạnh phúc như thế.
Nỗi niềm cô con gái
Hồng Nhung tâm sự: “Tôi không phải là trường hợp ngoại lệ không muốn lập gia đình và có con cái. Tôi mong muốn một gia đình hạnh phúc và nghĩ về điều này một cách nghiêm túc, mà cũng có khi là quá thận trọng, nên mới bị “ế” như thế này?! Nhưng tôi thấy trong các chuyện trọng đại trong đời thì chuyện này lại càng là chuyện không thể vội vã. Còn phong thái nhẹ nhàng và tự do thì có lẽ từ yoga mà ra. Tôi thích những điều chỉ bảo trong sách của nhà sư Thích Nhất Hạnh, trong đó điều quan trọng nhất là việc học sống và thưởng thức từng giây phút của cuộc sống hàng ngày, dù đang làm việc to tát hay nhỏ tí ti, bởi mỗi khoảnh khắc sống là quí báu, và không bao giờ quay trở lại!”.
Nói về nguyên nhân của việc “muộn chồng” của mình, cô cho biết: “Hồng Nhung đã từng chứng kiến sự hợp - tan của nhiều bạn bè và người thân trong gia đình, mỗi cuộc hôn nhân đổ vỡ đều có những nguyên nhân khác nhau, nếu hiểu được thì không có lý do gì phải lo sợ chuyện đó sẽ đến với mình. Tính cách con người đôi khi không phải là nguyên nhân chính khiến họ phải sống một mình hay sống với nhiều người. Bởi vì khi ông trời sinh ra một người thì tương ứng sẽ có một người nào tương thích với họ. Nếu chưa tìm được gặp nhau lúc này thì lúc khác, kiếp này chưa gặp ắt có kiếp sau”.
Quan niệm về tình yêu của Hồng Nhung cũng rất thoáng, cô nghĩ: “Đàn ông thường không thích bị trói buộc dù bạn có khéo léo trói buộc họ. Họ cũng thích được yêu thương, chăm sóc và lo lắng. Hồng Nhung không có xu hướng phải trói buộc người đàn ông nào vào cuộc đời mình và thích họ phải tự tìm đến mình, hãy để họ khám phá, tìm hiểu và yêu thương mình. Cũng có nhiều người đến với Hồng Nhung nhưng có lẽ do chưa phải là người ông tơ bà nguyệt định sẵn nên vẫn chưa ai ở lại để cùng trói buộc đời nhau...”.
Bố mẹ Hồng Nhung luôn quan tâm, lo lắng đến chuyện con gái lập gia đình, và khi con gái càng lớn tuổi thì họ càng lo lắng chuyện đó hơn: “Bố tôi chưa hề nói gì với tôi, nhưng cũng đã từng “thì thầm” với mẹ Mai về chuyện giục giã! Tôi biết cả hai người và cả mẹ đẻ tôi nữa, đều mong ngóng lắm! Tôi cảm thấy như một đứa trẻ khi được quan tâm nhiều như thế. Hạnh phúc của tôi sẽ trở thành niềm vui chung của cả nhà. Chúng tôi có sự chờ đợi ở phía trước để mong điều tốt lành!”.
Khi được hỏi Bống có tự tin rằng khi lập gia đình, cô sẽ là một người phụ nữ của gia đình đúng nghĩa công - dung - ngôn - hạnh không, cô cười tươi trả lời: “Tôi không dám nghĩ mình sẽ đạt được chuẩn mực đó, nhưng chưa cần lập gia đình thì tôi cũng luôn sống một cuộc sống thu về dưới mái nhà riêng, nơi cuộc sống ấm cúng được chăm chút bằng tình cảm, bằng lao động, và bằng sự thích thú! Tinh thần này cũng được thể hiện trong âm nhạc của tôi, trước là trong “Papa” (khi tôi mới 15 tuổi), sau này, trong “Khu vườn yên tĩnh”. Phải “yên” trong nhà thì mới “tươi” ngoài ngõ!”.
Hồng Nhung còn là một người phụ nữ rất yêu trẻ, cô cho biết: “Tôi rất yêu trẻ. Ngay việc hình dung thôi, về những em bé trong tương lai cũng làm tôi phấn chấn lắm rồi! Các bạn tôi bảo tôi sẽ được biết đến niềm hạnh phúc chưa bao giờ chạm tới”.
Bạn bè cô Bống cho rằng vì tuổi thơ cô không được êm đềm cho lắm: Mẹ mất, bố đi thêm bước nữa, gia đình chuyển vào Nam, chị vào nghề sớm... nên đã tước đi những ngày vui chơi thoải mái. Nhưng với Hồng Nhung, cô chia sẻ: “Những gì ta không có được ở tuổi thơ ấu thì vĩnh viễn để lại những khoảng trống mà sau này không thể làm gì bù lại được! Vì thế những gì tôi làm bây giờ là để cho bây giờ!”.
“Năm 10 tuổi, tôi đi tuyển vào đội Họa mi của Cung văn hóa thiếu nhi Hà Nội, và từ đó, cánh cửa của một thế giới tràn tiếng nhạc và tiếng cười mở ra cho tuổi thơ tôi. Tôi được đi lưu diễn khắp miền đất nước, và đi cả ra nước ngoài nữa... Tôi thấy mình giống như “dế mèn phiêu lưu ký”, tuổi thơ đầy thú vị, tôi không hề muốn thay đổi gì!” - Hồng Nhung nói.
Theo PLVN