Tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc bài “Gái một con và những cuộc tình không biết đến ngày mai” . Tôi đã từng có cuộc hôn nhân chóng vánh với người đàn ông đã ly hôn và có hai con riêng. Để rồi tôi nhận ra rằng tôi thích những người đàn ông làm tình nhân của tôi và chán chồng.
Tôi đã 35 tuổi. Tôi được những người xung quanh đánh giá là khá năng động, thông minh, công việc ổn định. Khi mới tốt nghiệp đại học đi làm, tôi thích tham gia các hoạt động cộng đồng, được giao lưu tiếp xúc với mọi người. Tôi có rất nhiều bạn bè, cả trai lẫn gái. Họ vẫn thường đùa tôi là: Bạn là giấc mơ của tất cả các chàng trai đấy! Với hàng dài các chàng trai xếp hàng để tán tỉnh tôi, tôi tin bạn bè nói đúng.
Nhưng tôi chẳng hiểu nổi chính con người mình nữa. Người theo đuổi tôi, tôi chẳng thích. Người tôi mong muốn lại chẳng cần tôi. Vì vậy, dẫu bạn bè cùng trang lứa đã có con học cấp 1, tôi vẫn tiếp tục hành trình kiếm tìm trong nhân gian một người yêu tôi và tôi yêu. Song, người ấy chẳng bao giờ đến.
Một cú hích đã khiến tôi phải lỡ bước sang ngang. Bố mẹ tôi đều có tuổi và ốm nặng. Chị gái tôi đã định cư hẳn ở nước ngoài. Ở nhà, tôi là chỗ dựa duy nhất của bố mẹ. Mẹ nắm lấy tay tôi, khóc và nói: “Bố mẹ không thể nhắm mắt nổi nếu chưa thấy con yên bề gia thất”. Tôi thương họ và quyết định vơ tạm lấy một người để cưới.
Bằng tuổi tôi, khó mà kiếm được trai tân. Tôi bằng lòng kết hôn với một người đã bỏ vợ và có hai con gái. Tôi nghĩ: Đàn ông đã từng ly hôn sẽ biết trân trọng cuộc sống hiện tại. Con riêng của chồng sẽ thương mình khi mình đối xử với chúng như con đẻ. Song, tôi đã nhầm.
Sau ngày cưới, không ngày nào ông chồng tôi không đi uống rượu và chỉ về nhà khi đã say bét nhè. Một là anh sẽ chửi rủa đến lúc mệt rồi thiếp đi. Hai là, anh ta coi tôi chẳng khác nào gái bao để anh khuây khỏa. Anh lao xộc vào cửa phòng, ôm ghì lấy tôi rồi vật tôi ra giường. Mùi rượu nồng nặc từ cơ thể anh khiến tôi khiếp tởm. Quần áo trên người tôi bị anh ta giằng xé điên cuồng rách nát. Cái cảm giác chồng trườn lên người khiến tôi ghê đến buồn nôn. Chưa kể, chồng tôi thường làm tình đầy thô bạo khiến tôi đau đớn. Tôi phải nghiến răng chịu đựng mà rớt nước mắt. Tôi chẳng khác gì gái bao miễn phí của chồng với cảm giác lúc nào cũng bị chồng cưỡng hiếp vậy.
Đã thế, hai đứa con riêng của chồng lại ăn chơi đua đòi, suốt ngày lẽo đẽo theo mấy đứa thanh niên tóc xanh tóc đỏ. Dẫu tôi đã cố gắng bao nhiêu về cái gia đình này nhưng chẳng cải thiện được tình hình.
Tôi đã quá chán ngán với cuộc sống hiện tại. Nhưng vì bố mẹ tôi đã quá nhiều tuổi. Tôi không muốn làm họ phải buồn, suy nghĩ về bi cảnh hôn nhân của con gái. Tôi đành nhẫn nhịn.
Rồi đúng lúc chán chường, tôi gặp lại người bạn trai học cùng đại học trong một buổi học lớp. Ngày xưa tôi và anh đã từng rất thích nhau. Giá như ngày ấy tôi mạnh bạo một chút để bày tỏ tình cảm với anh thì có lẽ giờ đây tôi đã có được người đàn ông tuyệt vời này. Anh mới được chuyển sang vị trí kiểm soát trong một ngân hàng thương mại cổ phần. Nghe anh kể về vợ con với một sự yêu thương trìu mến, tôi thầm ghen tỵ với họ.
Những lời ngọt ngào của tôi đã chiếm được tình cảm của anh. Tôi kể cho anh nghe về cuộc sống gia đình bi đát của mình. Tôi đề nghị được làm tình nhân của anh vô điều kiện. Chỉ cần tôi và anh yêu thương nhau. Tôi hứa sẽ không bao giờ làm vợ và con anh tổn thương. Anh tin tôi. Và chúng tôi đã quấn quýt nhau trong thiên đường tình ái. Tôi đã rất hạnh phúc trong cuộc tình với chồng người. Tôi chỉ cần như vậy. Không đòi hỏi, chẳng ràng buộc. Chỉ cần tôi và anh là của nhau.
Đến một hôm, anh nói với tôi, vợ anh bị viêm phế quản. Anh đã xin chuyển công tác vào miền Nam để dễ điều trị bệnh cho vợ. Tôi đã rất buồn, rất xúc động. Buồn bởi phải xa anh. Xúc động vì anh là người chồng tuyệt vời. Tôi chấp nhận nói lời chia tay với anh.
Tôi lại bị rơi vào khoảng trống tình cảm. Không biết đi đâu, không biết làm gì. Chuyện này chỉ chấm dứt khi tôi gặp một đối tác kinh doanh với công ty tôi đang làm. Anh cao ráo, đẹp trai và vợ đang đi tu nghiệp sinh ở nước ngoài.
Anh rất galăng, lãng mạn. Anh đưa tôi đi ăn các món ẩm thực ở Hà Nội, mua tặng tôi mỹ phẩm, quần áo. Tôi và anh đã vồ vập lấy nhau như chưa từng được yêu. Thứ tình cảm “ngoài vợ ngoài chồng” này khiến tôi cảm thấy thú vị.
Bình thường, cứ hai ngày tôi và anh lại liên lạc với nhau. Nhưng hai tuần nay, tôi đã đợi mà anh không gọi điện. Tôi chủ động gọi tới thì chỉ nghe tổng đài báo máy không liên lạc được. Ngày nào tôi cũng lo lắng và suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra với anh hay là anh đã chán tôi?
Đến tuần thứ ba, tôi nghe một số lạ từ nước ngoài gọi về. Anh nói với tôi rằng: Anh trân trọng tình cảm của tôi và khó có thể gặp để nói lời tạm biệt tôi. Vợ anh đã xin được một khóa học bổng bán phần thạc sỹ kinh tế để đưa anh sang nước ngoài để vợ chồng đoàn tụ. Tôi đã không nói gì cả bởi tôi không muốn anh nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của mình.
Tôi đã để tuột khỏi tầm tay hai người đàn ông tuyệt vời hay tôi đã chưa từng thực sự có họ. Họ đã trở về đúng chỗ đứng trong gia đình hạnh phúc của mình. Và tôi tôn trọng quyết định ấy bởi dù muốn thì tôi cũng chẳng có quyền gì..
Tôi lại bước đi về trên con đường đầy đau khổ mà thiếu người sẻ chia. Ngồi trong công viên với chiếc laptop để viết về tâm sự cuộc đời mình. Không ngờ, sau lưng tôi đã có một người đàn ông đứng đọc được. Anh kể cho tôi nghe về nỗi buồn của anh. Anh đi làm công trình ở miền Nam để gửi tiền về cho vợ xây nhà và nuôi con. Sau 10 năm lao động vất vả nơi đất lạ, anh quyết định ra Bắc để sống với vợ con. Sự thật kinh hoàng đang hiển hiện trước mặt anh, vợ anh đã cặp kè với người đàn ông khác suốt quãng thời gian anh xa nhà. Anh chấp nhận ly hôn trong cảnh trắng tay vì căn nhà mà anh gửi tiền về cho vợ xây đã đứng tên bố mẹ vợ.
Tôi và anh làm bạn với nhau. Anh đã quá đau khổ với đàn bà. Và tôi, cũng là một người đàn bà đau khổ. Tôi và anh gắn bó với nhau trong vòng ân ái bất tận. Tôi đồng cảm, thương và yêu anh. Song tôi biết, anh chỉ có mối quan hệ “ngoài luồng” với tôi. Quá khứ buồn thương đã khiến anh “chết” mong muốn làm chồng với một người phụ nữ. Mỗi lần gặp anh, tôi đều xác định sẵn tư tưởng “chỉ còn đêm nay thôi”.
Rồi một ngày anh lại đã xa tôi. Anh nói: Anh không thể chịu đựng được mảnh đất buồn thương này. Anh cần phải quay lại miền Nam như một sự trốn chạy. Và tôi, chẳng có quyền gì để đuổi bắt người đàn ông có trái tim thương tổn ấy. Lại một người đàn ông nữa ra đi. Tôi tiếp tục độc hành bước đi trên con đường kiếm tình hạnh phúc.
Tôi nên làm gì lúc này? Sao với chồng người dù không biết ngày mai ra sao, tôi vẫn có đam mê mãnh liệt, vẫn thèm muốn được sở hữu? Tôi phải làm gì để bước đi trên con đường thẳng trong hành trình có được người đàn ông tốt như chồng người mãi?
TTVN