Anh Đoàn (Hoàng Mai, Hà Nội) đang bị rơi vào một hoàn cảnh tréo ngoe dở khóc dở cười mà cũng không kém phần tế nhị khó nói: “cơm” vợ anh không cho ăn, trong khi đó ngoài đường, bao hàng “phở” lại liên tục mời mọc khiến anh phát khóc.
Nói về cái sự tại sao vợ anh không cho anh ăn cơm, anh cũng không hiểu nổi nữa. Chỉ biết, dạo gần đây lên giường một cái là vợ quay mặt vào tường, lạnh lùng: “Ngủ đi anh nhé! Em mệt lắm!”. Đấy là anh còn chưa mon men làm gì đấy. Chán chả buồn than phiền nữa!
Mà có phải anh không tâm lý, không tâm sự, hỏi han vợ đâu cơ chứ! Một vài lần thấy vợ như vậy, anh cũng thủ thỉ nhỏ to để dò hỏi sự tình. Nhưng vợ anh đều gạt đi: “Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi!”. Anh cũng tham khảo nhiều luồng ý kiến, rồi về nhà giúp đỡ vợ việc nhà cho vợ có thời gian nghỉ ngơi, còn làm những cử chỉ lãng mạn với vợ để hâm nóng tình cảm. Nhưng tất cả vẫn không ăn thua. Anh đành bó tay bất lực, chờ đợi một ngày vợ tự… có hứng chiều chồng!
Nói về cái sự tại sao vợ anh không cho anh ăn cơm, anh cũng không hiểu nổi nữa.
Chỉ biết, dạo gần đây lên giường một cái là vợ quay mặt vào tường
lạnh lùng: “Ngủ đi anh nhé! Em mệt lắm!” (Ảnh minh họa)
Ở nhà thì như thế đấy. Nhưng đến công ty có mấy em nhân viên trẻ mới vào, lúc nào cũng hừng hực sức trẻ, cười đùa, liếc mắt đưa tình khiến anh nhiều bận không làm chủ được mình cũng phải rung rinh theo. Nói thật là vừa là đồng nghiệp, lại được các cô tính tình cởi mở, thân thiện nên thi thoảng anh cũng trêu đùa các cô ấy mấy câu vui vui. Ai ngờ các cô ấy đáp lại cũng nhiệt tình không kém.
Trong đó cá biệt có Bích, cô nàng có vẻ quý mến anh hơn cả. Bích thường viện cớ nhân viên mới chưa biết việc để xán đến hỏi han, nhờ anh chỉ bảo này nọ. Còn hay mời anh đi ăn trưa, đi uống café nữa chứ! Những lúc đi cùng nhau như vậy, cô nàng chẳng ngại ngần động chạm hoặc ngồi sát sạt vào anh, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh rất tình tứ. Váy thì ngắn, áo thì hở cổ. Anh cứ gọi là được phen nóng mặt, nóng cả người.
Có lần, len lén lúc không có ai, Bích còn ôm chầm lấy anh từ đằng sau khiến anh cứng cả người. Anh luống cuống đẩy cô ra thì cô hờn dỗi: “Anh ngại gì chứ! Em không làm ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình anh đâu! Em còn trẻ, sống cốt yếu là được vui vẻ và hưởng thụ. Yêu đương là không ràng buộc, thích thì có thể đến, không thích nữa thì đường ai nấy đi! Mình cứ bên nhau như này, cùng nhau làm việc, đi ăn, đi chơi, thế là em vui rồi! Sống được mấy mà không hưởng thụ hả anh?”.
Nói thực là dạo này anh “đói” lắm. Bích lại khá xinh xắn, lại đưa ra lời mời gọi hấp dẫn kinh khủng như thế. Lúc ấy anh cũng muốn nhắm mắt làm liều lắm ấy! Nhưng cuối cùng cái lí trí trong anh vẫn thắng được bản năng.
Miệng lưỡi xã hội đàm tếu, khinh bỉ không nói đến, hậu quả quá lớn xảy ra đó là có thể anh sẽ mất gia đình, vợ con, dang dở tất cả. Đang lửa nóng bừng bừng mà nghĩ đến đó thôi, anh cũng đành ủ rũ như sợi bún, không “ngóc đầu” lên nổi nữa.
Mặc dù trước nay anh chưa hề bao giờ nghĩ tới chuyện ngoại tình hay mèo mỡ bên ngoài. Thậm chí tán tỉnh, tà lưa các cô gái anh cũng chẳng bao giờ làm. Nhưng cái điều anh sợ hãi nhất chính là, về lâu về dài, khi mà tình trạng đói “cơm” nhà vẫn tiếp diễn, thì không biết anh còn cưỡng lại được với mấy hàng phở ngoài rất chi quý khách thế này nữa không?
Anh Huynh (Quận 8, TP HCM) cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như anh Đoàn. Vợ anh từ khi mang bầu đến sau khi sinh con, thời gian đằng đẵng như thế mà cấm tiệt anh, không cho anh “làm ăn” gì cả.
Khi mang bầu thì đã đi một nhẽ, cho dù anh đã phải rất khổ sở mới vượt qua quãng thời gian khó khăn ấy. Nhưng đến giờ, khi đã hết cữ, thậm chí bé đã cứng cáp rồi mà vợ vẫn nhất định không chịu cho anh được “nộp thuế”, dù anh khao khát lắm rồi. “Em chưa sẵn sàng!”, “Để một thời gian nữa đi anh!”… - đó là những câu từ chối thường xuyên và kinh điển của vợ anh.
Mặc dù anh năn nỉ ỉ ôi thế nào vợ anh vẫn vững như bàn thạch. Anh nói nhiều quá thì vợ quát lên: “Anh hay nhỉ! Em mới sinh xong, anh chẳng nghĩ cho em và con, chỉ biết đòi hỏi để sướng cho bản thân mình thôi!”. Cái “mới” của vợ anh ở đây thì cũng là gần một năm rồi.
Anh cũng biết chắc hẳn là có nguyên nhân tại sao vợ lại thờ ơ lãnh đạm như vậy. Anh cũng biết đàn bà con gái trăm thứ đổ lên đầu không lúc nào hết việc, nhất là con nhỏ nên anh đã chịu khó để ý để giúp đỡ vợ, mong sao cho vợ được thảnh thơi và rảnh rang nhất có thể.
Nhưng tình hình vẫn chẳng khả quan lên chút nào. Anh còn nghi vợ mình có vấn đề sau sinh nhưng nhắc khéo vợ đi khám thì vợ giãy nảy lên: “Em chẳng làm sao hết! Sao phải khám!”. Anh giơ tay chào thua, không nghĩ ra biện pháp gì khả dĩ hơn để giải quyết tình hình cả.
Đấy, trong khi vợ bắt anh nhịn đói trường kỳ như thế, thì cô hàng xóm xa chồng cách nhà anh vài lô lại vô cùng hiếu khách, liên tục mời anh xơi tạm bữa ăn lót dạ cho đỡ đói. Mấy bận vợ vắng nhà, cô ấy lại chạy sang chơi, khi thì xăng xái vào bếp nấu cơm hộ anh mặc cho anh cố gắng từ chối. Khi thì ăn mặc rất mát mẻ bê sang cho anh món bánh cô ấy mới làm. Mà toàn chọn lúc vợ anh vắng nhà mới đáng nghi!
Trong khi vợ bắt anh nhịn đói trường kỳ như thế, thì cô hàng xóm xa chồng
cách nhà anh vài lô lại vô cùng hiếu khách, liên tục mời anh xơi tạm
bữa ăn lót dạ cho đỡ đói (Ảnh minh họa)
Có hôm, anh quên không mang chìa khóa nhà theo, trong khi vợ thì về muộn. Đứng đợi vợ, cô nàng cứ chạy ra xởi lởi chào anh. Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng ơi là dịu dàng, mời anh vào nhà uống chén nước. Anh tặc lưỡi ừ thì vào, có phải hang hùm đâu mà sợ. Ai ngờ, lúc đưa chén nước cho anh, cô ta cầm chặt luôn lấy tay anh, áp lên… ngực mình. Anh giật thót mình, giật vội tay ra.
Cô ta lại nỉ non: “Em cô đơn lắm!”. Bụng đói lâu ngày, lại có hàng phở mời mọc nhiệt tình thế này, phải nói cái bản năng trong anh đang giục giã, hối thúc ghê lắm. Nhưng rồi nghĩ đến con trai yêu dấu, lại nghĩ đến vợ - vợ chẳng làm gì có lỗi với mình, anh lại cố vùng ra để chạy về nhà.
Nhiều lúc anh muốn nói thẳng với vợ: “Hiện tại đang có người mời anh ăn phở, em thích để anh ăn cơm nhà hay cho anh đi ăn phở ngoài đường nào?”. Nhưng rồi anh vẫn không nói được, lại sợ vợ nghi mình ngoại tình thì khổ. Nhưng cứ cái tình trạng này kéo dài, anh chỉ sợ có ngày anh không cưỡng lại được sức hút của mấy quán “bún phở” đang ra sức mời chào mất!
Theo Pháp Luật Xã Hội