Theo tôi, đời người đàn ông có hai cái nhục. Cái nhục lớn thứ nhất là ngửa tay xin ăn và cái nhục thứ hai là sống "núp dưới váy" đàn bà. Tôi biết thế nhưng chưa bao giờ nuôi tư tưởng gia trưởng, mà ngược lại tôi luôn hết lòng vì vợ con. Song mọi cái sai hình như cũng bắt đầu từ đó.
Vợ chồng tôi không khắc tuổi nhưng dễ khắc khẩu. Do tâm trạng thường không hòa hợp nên dễ mâu thuẫn vì những điều nhỏ nhặt nhất. Một cái nhỏ thì không sao, nhưng hàng vạn cái nhỏ gộp lại làm người ta sợ và mệt mỏi đến tận cổ.
Lúc vợ nghỉ sinh, vì làm tư nhân nên không có chế độ lương bổng, tôi chỉ nói đùa một câu mà cô ấy tự ái. Sáng mùa đông trước khi đi làm, tôi nói “Chỉ có em và con Lux (tên con cún nhà tôi) là sướng. Còn anh mưa gió vẫn phải đi cày”. Lời nói không có tội, chỉ có người nghĩ xiên nghĩ xẹo mới mang tội.
Câu nói bình thường có phần trêu đùa này của tôi qua bộ não xử lý của vợ lại trở thành: “Em vô dụng chỉ bằng một con chó. Còn anh phải cực khổ kiếm tiền”. Lúc đó, cô ấy đang cho con bú mà nhảy xồ ra: “Anh so sánh ai với chó đấy? Anh coi thường tôi không làm ra tiền chứ gì?”. Những lời thanh minh của tôi sau đó càng châm ngòi cho một cuộc khẩu chiến mà vợ nắm đến 7 phần thắng. Tôi đầu hàng không phải vì thua mà vì tình yêu đối với vợ.
Lúc vợ nghỉ sinh, vì làm tư nhân nên không có chế độ lương bổng, tôi chỉ nói đùa
một câu mà cô ấy tự ái (Ảnh minh họa)
Con tôi lớn rất nhanh, áo quần 2-3 tháng phải thay mới một lần. Tôi bàn chỉ nên mua đồ bình dân để tiết kiệm một khoản nhỏ, không nhất thiết phải chạy theo nhãn mác hàng hiệu. Vợ quy chụp cho tôi tội “vô trách nhiệm”. Cô ấy chỉ vào mặt tôi “Nếu con lớn khôn một chút thì tôi đã bế nó ra khỏi nhà rồi”.
Tôi không hề có ý ngược đãi con, chưa từng để con phải mặc đồ cũ, đó chỉ là một câu nói mang tính bàn bạc với vợ. Trong nhà tính đến thời điểm này vẫn chưa hề có một chiếc áo nào của con giá dưới vài trăm nghìn đồng. Thế mà cô ấy kể lể khắp nơi rằng “phải ngửa tay xin chồng từng đồng để mua áo quần cho con”. Không biết cô ấy không thông cảm hay cố tình bóp méo sự thật.
Một lần nữa, tôi chỉ nghĩ do cô ấy mắc chứng nhạy cảm thái quá sau sinh và bỏ qua. Sau chuyện đó tôi bị cả nhà vợ và bạn bè vợ lạnh nhạt. Tôi đã cố nghĩ, đó chỉ là cảm giác chủ quan nhưng sự thật lại là thế. Vì là đàn ông nên tôi không thể gân cổ lên mà thanh minh như đàn bà. Tôi chọn giải pháp im lặng.
Từ khi tôi chuyển sang làm bộ phận Đối ngoại ở công ty thì cuộc sống gia đình càng ngột ngạt hơn. Đối với một số đối tác “vàng”, tôi đích thân lo luôn nơi ăn chốn ở của họ mỗi lần đến công tác. Và thế là a lê hấp, lúc đưa một khách hàng về khách sạn thì bị bạn của vợ bắt gặp.
Cô bạn kia có lẽ là phải thêm đến vài tấn gia vị để câu chuyện nhạt nhẽo đó trở nên sống động như vợ tôi tường thuật lại. Nào là tôi tận tay xách hành lý, nhìn nhau say đắm, gọi rượu và thức ăn mang lên tận phòng, hai tiếng sau đi ra thì thấy tôi đầy vẻ thỏa mãn. Nếu cô bạn chuyển sang viết kịch bản thì tôi không ngạc nhiên chút nào.
Nhưng đáng trách là về phía vợ, niềm tin cô ấy đặt ở tôi là 0%. Tôi đã cố xuống giọng giải thích mặc dù phải đứng mà hứng chịu bao nhiêu đồ vật cô ấy ném vào người. Con tôi từ khi ra đời chưa có hôm nào được yên ổn, mẹ la hét chửi bới thì cũng khóc rấm rứt như phải chịu oan.
Sau vài tiếng giải thích và gọi đủ đồng nghiệp để minh oan vẫn không ăn thua, vợ bắt tôi phải quỳ xuống dưới chân vợ. Một là xin lỗi, hai là thề độc và cam kết không được dính dáng đến phụ nữ bất kể là đồng nghiệp hay ai khác.
Như tôi đã nói, tình yêu tôi dành cho vợ là tuyệt đối, nhưng tôi có thể diện của đàn ông và không sống luồn cúi phụ nữ bao giờ. Tôi có thể quỳ trước bố mẹ, nhưng với vợ thì không, nhất là khi tôi chẳng làm gì sai trái. Nhưng tôi cũng không vì thế mà quát mắng cô ấy, tôi chỉ nói cô ấy đã quá nóng giận và mang chăn ra sofa ngủ.
Tưởng giấc ngủ có thể làm cô ấy nguôi giận nhưng sáng hôm trước, cô ấy chìa ra tờ đơn ly hôn. Trong đơn đã ghi rất rõ lý do. Thứ nhất, tôi không làm tròn trách nhiệm làm cha. Thứ hai, tôi xúc phạm vợ. Thứ ba, tôi ngoại tình. Tóm lại, tôi bị vợ bỏ. Đây có lẽ là điều sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay trong đời tôi.
Tôi không dám tự nhận mình là thiên thần, nhưng tôi cảm thấy vai trò làm chồng
của mình bị chà đạp, bôi nhọ (Ảnh minh họa)
Tôi không dám tự nhận mình là thiên thần, nhưng tôi cảm thấy vai trò làm chồng của mình bị chà đạp, bôi nhọ. Cô ấy bêu xấu tôi với gia đình, tôi tạm thời chấp nhận. Bây giờ còn đem những điều tưởng tượng đó ra cho thiên hạ, liệu có chấp nhận được không? Cô ấy đã vẽ sẵn một bi kịch quá điển hình cho người phụ nữ: Một bên là thằng chồng tồi bẩn tính ngoại tình còn một bên là người vợ đáng thương vừa sinh con chỉ vài tháng.
Cô ấy đã thật sự động đến lòng tự trọng của tôi. Mặc dù không hề muốn ly hôn nhưng tôi vẫn cảm thấy vợ quá đáng khó có thể tha thứ. Cô ấy còn dọa, nếu tôi không ký thì sáng mai ngủ dậy vợ tôi lại chìa đơn ra tiếp. Như vậy là, điều sỉ nhục lớn nhất của tôi sắp xảy ra: Ngày mai tôi bị vợ bỏ.
Tôi nên làm thế nào đây? Xin mọi người ngoài cuộc cho tôi một lời giải cho bài toán bi kịch gia đình này.
Theo Trí Thức Trẻ