Hai vợ chồng tôi cưới nhau được 5 năm, trong khi bạn bè của tôi đã nhà cửa ổn định hoặc nếu không thì cũng bắt đầu mua nhà trả góp này nọ thì chúng tôi vẫn tay trắng mặc dù hai vợ chồng thu nhập một tháng được hơn 30 triệu, nhưng không hề dư ra được đồng nào.
Vợ chồng tôi hiện giờ đang thuê nhà, nhưng tính vợ tôi thì thích sĩ diện nên cô ấy không thể chịu nổi những căn nhà thuê cũ kỹ ẩm thấp vì thế chúng tôi thuê lại hẳn một căn nhà ở gần trung tâm với giá 8 triệu đồng, theo lời cô ấy nói để cho gia đình ở thoải mái đảm bảo sức khỏe để làm việc. Dù nhà thuê nhưng ai đến gia đình tôi cũng choáng ngợp vì đồ đạc không hề thiếu thốn gì so với gia đình đã mua nhà, từ bàn ghế, giường tủ, các thiết bị nhà bếp đều có đầy đủ hết. Không những thế mà có nhiều thứ còn khá đắt tiền. Một mình cô ấy cũng một chiếc bàn phấn đầy đủ các loại mĩ phẩm son phấn không thiếu cái gì.
Nhiều lần tôi đã góp ý với vợ tôi là cần phải chi tiêu tiết kiệm phòng lúc con cái ốm đau rồi còn mua nhà cửa, nhưng cô ấy lúc nào cũng nguýt môi bảo tôi là “Anh xem giờ tháng tiết kiệm được dăm triệu bạc thì đến mùa quýt mới mua được nhà à, thôi thuê nhà cho lành, bao giờ giàu tính sau”. Tâm lý của cô ấy luôn nghĩ rằng tích cóp như thế chẳng đáng là bao nên tốt nhất là hưởng thụ. Đi đâu cô ấy cũng được khen là sành điệu nhất với váy áo hợp mốt, những đôi giày trị giá vài triệu, thậm chí thỏi son đắt tiền vài triệu bạc đối với cô ấy cũng không có nghĩa lý gì cả. Con gái tôi mặc dù mới được 2 tuổi rưỡi, nhưng đã có một tủ đồ như của người lớn với các loại đồ đắt tiền. Vợ tôi muốn con mình ra ngoài đường phải luôn sành điệu rực rỡ nên không ngại rút ví ra mua cho con những cái váy có khi đến cả triệu bạc. Mà trẻ con mặc được một thời gian ngắn là lại bị xếp vào tủ, nhiều lúc nhìn đồ đạc mà xót tiền nhưng nói vợ tôi chẳng bao giờ nghe.
Mỗi lần ra đường thấy thiên hạ xuýt xoa khen mẹ con sành điệu là vợ tôi vui lắm, con gái tôi nhỏ tí thế mà cô ấy đã bắt đầu trưng diện cho nó như thiếu nữ, đã nhuộm tóc, làm xoăn rồi đánh móng tay, thậm chí cho nó đánh ca son của mẹ nữa. Tôi đã nói với vợ cả trăm lần rằng không nên để trẻ con lớn trước tuổi như vậy nhưng cô ấy thường gạt mọi ý kiến của tôi và cứ mặc nhiên làm theo ý của mình. Mỗi lần đăng một bức ảnh nào đó của con lên facebook mà được khen like nhiều là cô ấy rất sung sướng khoe với tôi, nếu có ai đó vào góp ý là như thế nhìn con hơi già dặn này nọ là cô ấy bực bội chửi bới rồi thẳng tay block người đó ngay lập tức.
Tiền làm cũng không đến nỗi nào nhưng hai vợ chồng tôi không để dư dả ra được một đồng, thậm chí còn phải đi vay nợ mọi người chỉ vì thói tiêu hoang vung tay quá trán của vợ tôi. Tính cô ấy rất sĩ diện, bất cứ ai đến nhà dù khách thân hay không thân cô ấy đều tiếp đón nồng hậu, đồ ăn cứ chất đầy mâm, mà toàn gọi từ nhà hàng mang đến để cho sang chảnh. Mà đi mừng cưới hay đi thăm bé mới sinh, người ta chỉ mừng độ 1 triệu thì vợ tôi bao giờ cũng phải gấp đôi. Cô ấy nói mình phải khác người ta nó mới đẳng cấp. Tôi không hiểu đẳng cấp ở chỗ nào nhưng nói thật tôi thấy mệt mỏi với cách chi tiêu vung tay quá trán như vậy.
Cách đây hơn một tuần con gái tôi bị viêm phổi và phải vào bệnh viện. Vợ tôi tìm tới tìm lui trong nhà chỉ còn vài triệu bạc cuối cùng phải gọi điện cầu cứu vay bạn bè mấy chục triệu, dù tiền phải vay nhưng cô ấy đến yêu cầu luôn cho nằm ở giường tự nguyện với mức chi phí cao nhất. Nghĩ đến cảnh con nằm ở đó mỗi ngày hết vài triệu mà hai vợ chồng không có lấy một đồng tiết kiệm mà tôi vừa buồn, vừa thương con lại vừa thấy chán ngán vợ mình.
Nếu cô ấy vẫn tiếp tục chi tiêu hoang phí thế này, tôi e là cuộc sống của vợ chồng tôi có làm đến bao nhiêu đi nữa cũng không thể đáp ứng nổi nhu cầu của vợ. Tiền trong nhà không có nhưng xe, điện thoại xịn phải luôn đổi mới. Không biết là giờ cô ấy vay bạn bè đến bao nhiêu tiền nữa rồi. Tôi góp ý mãi mà vợ tôi vẫn không nghe, vợ tôi bảo cô ấy không trai gái ngoại tình gì, chỉ là biết chăm sóc bản thân mà thôi mà tôi còn khó tính đến vậy. Vậy thì giờ tôi phải làm sao đây?
Ánh Tuyết (Theo Giadinhvietnam.com)