Xã hội phong kiến và chế độ phong kiến đã là một phần lịch sử, những câu chuyện được kể lại qua sử sách, nhưng những thói quen thì từ từ truyền lại từ đời này qua đời khác. Ngày nay, sau khi được giáo dục khoa học bài bản, hầu hết mọi người đều cho rằng những thói quen, phong tục dân gian từ xã hội phong kiến đều là mê tín.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy rằng không thể coi tất cả văn hóa truyền thống là mê tín dị đoan phong kiến.
Ví dụ, sau khi đào giếng, trước tiên bạn phải thả một con rùa xuống, sau đó bạn mới có thể dùng giếng để múc nước. Động thái này có vẻ kỳ lạ và thừa thãi nhưng thực tế nó không phải là một hành động vô nghĩa.
Sự xuất hiện của bất kỳ hiện tượng nào đều có nguyên nhân cụ thể, người xưa tuyệt đối không bao giờ vô cớ bỏ rùa xuống giếng.
Đầu tiên là rùa cạn có thể phát hiện chất lượng nước. Rùa có yêu cầu về chất lượng nước tương đối cao, chất lượng nước kém sẽ khiến rùa chết. Hơn nữa, người xưa không có cách nào phát hiện được mạch nước ngầm có chứa chất độc hại hay không, lúc này rùa được thả xuống, vài ngày sau chúng vẫn còn sống thì có nghĩa là giếng đã an toàn.
Ngoài ra, giếng cổ thường không có người bảo vệ, nếu ai có ý đồ xấu đầu độc giếng thì cả gia đình uống nước giếng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu trong giếng lúc này có con rùa, nếu trúng độc, từ trạng thái của nó có thể nhìn thấy ngay, điều này càng làm tăng thêm độ an toàn cho nguồn nước giếng.
Ngoài ra, rùa là biểu tượng của tuổi thọ, sức khỏe và tài lộc, rùa còn là “một trong Tứ linh”, mang ý nghĩa cao đẹp, thả rùa xuống giếng còn mang ý nghĩa "cầu tài". Người xưa hy vọng rằng giếng này sẽ mang lại cho gia đình, làng xóm sức khỏe và trường thọ.
Hạ Tú (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)