Vợ còn trinh có nghĩa là ...gái ế
Từ sau ngày cưới, Thảo thấy chồng mình thay đổi hoàn toàn. Một người đàn ông cung phụng, chiều chuộng dường như biến mất thay vào đó là một ông chồng trịch thượng, lúc nào cũng cao giọng và xem thường vợ. Vẫn biết, khi về sống bên nhau mới bộc lộ nhiều tính cách không như ngày yêu nhưng thực sự cô không thể nào hiểu nổi tại sao chồng lại có thể thay đổi đến chóng mặt như vậy. Cho tới lần cãi nhau đầu tiên kể từ ngày cưới, Thảo mới vỡ lẽ cái lí do cho sự hách dịch đó của chồng là vì cô mắc cái “tội"... còn trinh.
Thảo là một người phụ nữ thành đạt, thậm chí là đáng mơ ước. Cô khá xinh xắn, công việc thu nhập cao. Cũng chính bởi vì phấn đấu cho sự nghiệp mà tới khi bước sang tuổi 32, Thảo mới quyết định lập gia đình. Ngày cưới, ai cũng khen Thảo “chậm mà chắc” khi cưới được anh chồng hiền lành, cưng chiều vợ hết mực. Bản thân Thảo cũng thấy mình may mắn và hạnh phúc khi lấy được một người chồng như vậy.
Xét về mọi thứ, chồng Thảo thua kém vợ khá nhiều. Lương hàng tháng chỉ vừa đủ cho sinh hoạt của một mình anh, khả năng giao tiếp, ngoại hình không có gì nổi trội. Nhưng Thảo chưa bao giờ lấy những điều đó để lên mặt với chồng hay coi thường chồng. Cô luôn nghĩ, vợ chồng sống với nhau cốt ở cái tình. Ấy vậy mà về sống cùng, Thảo mới "chết đứng" vì cái nguyên do khiến chồng hạ thấp vị trí của cô trong gia đình. Tất cả chỉ vì ở độ tuổi 32 cô vẫn giữ được trinh tiết.
Đêm tân hôn, Thảo những tưởng chồng cô phải sướng rơn lên khi biết mình là người đàn ông đầu tiên trong đời vợ. Ấy vậy mà đang ở đoạn cao trào, chồng Thảo hỏi một câu đầy thảng thốt: “Em vẫn còn trong trắng cơ à?”. Câu nói ấy không khỏi khiến Thảo chạnh lòng nhưng rồi cô lại tự trấn an mình có thể đó chỉ là một sự phấn khích của chồng mà thôi. Nhưng những gì tiếp diễn sau đó mới khiến Thảo hiểu ra mọi điều.
Mỗi lần bạn bè tới chơi, nếu có ai đó khen ngợi: “Anh đúng là tốt số lấy được chị Thảo vừa xinh xắn lại đảm đang” là y như rằng chồng Thảo nói giọng đầy đắc thắng: “Tốt số gì đâu, của ế, của ôi để mốc lên không ai sờ mó may mà có mình rước đi cho ấy chứ”. Lần đầu nghe chồng nói thế, Thảo không mảy may nghĩ ngợi điều gì, chỉ cho rằng chồng tếu táo cho vui. Nhưng càng về sau, chồng cô càng tiếp tục tái diễn những câu nói như vậy khiến Thảo không khỏi chạnh lòng.
Lần ấy, chồng Thảo lại nói những lời chê bai vợ ngay trước mặt người thân, quá bực mình trước sự coi thường của chồng, Thảo nói chuyện nghiêm túc yêu cầu anh dừng cách nói chuyện như vậy lại. Nào ngờ, chồng cô vênh mặt lên dương dương tự đắc: “Tôi nói không đúng hay sao mà cô còn tự ái. Thời buổi này 32 tuổi mà vẫn còn trinh chỉ có là gái ế, ế xưng ế xỉa không ai thèm ngó ngàng chứ ngon lành thì ngoài hai mươi là đàn ông họ bâu lấy ngay. Mà một khi họ chiếm được tình cảm, có mà "giữ" nổi đấy. Chẳng qua là cô không túm được ai nên ở tuổi đó mới còn trinh tiết. May mà có tôi rước đi cho chứ không còn thành quả bom không nổ ấy chứ”.
Nghe những lời chồng nói Thảo chết lặng người. Tới giờ cô mới hiểu, từ hôm động phòng, khi phát hiện ra vợ mình vẫn còn trong trắng khi đã cứng tuổi nên chồng cô tự cho mình cái quyền như một người ban ơn và cứu rỗi đời vợ. Đó chính là nguyên nhân khiến chồng Thảo trở nên trịch thượng, coi thường vợ. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi, cô bỗng khóc òa vì thấy cuộc đời sao mà chua chát và lắm nỗi éo le.
Không thích lấy vợ còn trinh vì sợ vợ sẽ kiêu kì
Ở tuổi 35, Phương cứ ngỡ mình đã tìm thấy được bến đỗ của cuộc đời khi gặp Hải. Vậy mà một lần nữa cô chưa thể tìm được cho mình một người bạn đời mà nguyên nhân chỉ vì chuyện trinh tiết. Nhưng điều ngang trái là ở chỗ cô bị từ chối không phải vì cô là một người hư hỏng không còn trong trắng mà lại chính vì sự trong trắng vẫn còn đồng hành cùng cô.
Ngày mới lớn, Phương có đem lòng yêu say đắm một người. Cuộc tình đó diễn ra chưa lâu gã đàn ông đó đã đòi hỏi "chuyện ấy" ở cô. Trong một lần tới nhà hắn chơi, sau khi gạ gẫm không được hắn quay ra định chiếm đoạn cô. May sao, lần đó cô vùng dậy và thoát ra được. Kể từ ấy, Phương luôn cảnh giác với đàn ông. Cô co mình lại, thậm chí không muốn yêu đường và tiếp xúc với ai.
Năm tháng dần qua đi cũng có nhiều người đàn ông tìm hiểu nhưng Phương chưa ưng ý ai cho tới khi người ta giới thiệu Hải cho cô. Hải là người đàn ông đã từng có một đời vợ nhưng vì không hợp nhau nên đã ly hôn. Vì thấy mình cũng đã cứng tuổi, rất khó để tìm được một anh chàng trai tân nên Phương hài lòng với điều kiện của Hải. Hơn nữa, cô nhận thấy ở anh một sự phóng khoáng và trẻ trung. Cô thấy mình bị cuốn hút bởi tính cách đó. Sau nhiều lần hẹn hò, tìm hiểu, Phương đã mơ về một gia đình với Hải. Mọi chuyện có lẽ cũng sẽ đi theo chiều hướng đó nếu như Phương không còn là một cô gái trinh.
Mọi chuyện chuyển hướng khi Hải tình cờ gặp cô bạn thân của Phương. Trong câu chuyện giữa họ, cô bạn ấy không ngừng khen ngợi: “Phương là đứa con gái tốt, hiền lành, ngoan ngoãn. Từ trước tới giờ mới yêu có một lần thôi đó, vẫn còn là trong trắng, ngây thơ. Ở thời đại này mà vẫn còn giữ được mình là hiếm lắm đó nha”. Sau cái nháy mắt tinh nghịch của cô bạn, Hải hiểu vấn đề “trong trắng ngây thơ” mà cô ấy nói là gì. Và cuối cùng, vì cái sự trong trắng ấy mà Hải quyết định không tiến xa thêm mối quan hệ với Phương.
Hải bắt đầu giãn dần mối quan hệ với Phương. Trước sự thay đổi rất dễ nhận ra đó, Phương không thể không dò hỏi. Qua một người bạn, Phương biết được lí do Hải không muốn tiến xa thêm với mình: "Mình đã qua một lần kết hôn, muốn tìm một người mới về bầu bạn. Nhưng mà Phương còn trong trắng sợ rằng khi về làm vợ lại lấy cái đó ra mà tự hào, lại lên mặt với chồng, cho rằng mình là gái trinh lấy người có vợ thì chồng phải nép vế. Rồi trong cuộc sống vợ chồng thi thoảng có điều gì bất hòa lại vỗ ngực tự hào tôi lấy anh là đã chịu thiệt thòi thì mệt đầu nhiều lắm. Tốt nhất, kiếm cô nào từng dại dột, biết mùi đời như thế về dễ sống hơn”.
Nghe lí do của Hải, Phương thấy đầu lưỡi mình chát mặn vì xót xa, ai đời, còn trong trắng cũng là một cái "tội".
Eva