Hà Nội bất chợt lạnh buốt khiến em buồn da diết. Những cơn gió lạnh buốt khiến em thêm nhớ anh trong từng khoảnh khắc, trong cả những giấc mơ...
Nhiều khi em giật mình tự hỏi, anh là ai, là gì của em nhỉ? (Ảnh minh họa)
Tại sao khi anh đã bước ra khỏi cuộc sống của em nhưng vẫn hiện hữu trong từng suy nghĩ của em? Phải chăng là do em đã yêu anh quá nhiều để giờ chỉ nhận lấy những đau thương?
Em nhớ anh, rất nhớ anh! Thời gian bên anh ngắn thôi nhưng đủ để em cảm nhận được sự bình yên, ấm áp. Bờ vai anh cũng đủ rộng lớn để cho em tựa vào nhưng tiếc thay, những điều đó giờ không còn thuộc về em nữa.
Từ ngày anh bỗng nhiên im lặng là em hiểu anh muốn nói với em điều gì. Em đã hứa sẽ không làm phiền anh, sẽ không để anh mệt mỏi thêm vì em nữa. Đôi khi em rất muốn nhắn tin cho anh hay khi gặp anh, em rất muốn nói gì đó với anh nhưng thật khó để mở lời.
Và em nghĩ rằng, giờ em có là gì của anh nữa đâu, em lấy tư cách gì để nói chuyện với em khi anh đã xem em như một người dưng không hề quen biết? Em cũng có lòng tự trọng của mình, và em là một cô gái, yếu đuối và mỏng manh lắm! Em sợ mình bị tổn thương thêm một lần nữa nên cũng chọn cách im lặng.
Hơn một tuần rồi đấy anh nhỉ? Chẳng còn những tin nhắn bất chợt, chẳng còn những cuộc gọi, chẳng còn những cái nhìn âu yếm, chẳng còn những lúc đi qua nhau chỉ nhìn nhau rồi cười. Mọi người chẳng ai biết gì, vẫn cứ vô tư trêu đùa em với anh, vẫn hỏi em về anh, vẫn vô tư nhắc tên anh trước mặt em, làm em giật mình tự hỏi, anh là ai? Là gì của em nhỉ?
Thật buồn anh à! Không biết anh có buồn không, có nhớ em và muốn nói gì với em không? Có bao giờ cầm điện thoại, anh nhắn tin cho em không? Chắc là không anh nhỉ bởi, không có em thì anh vẫn có những niềm vui khác vì bên cạnh anh, có rất nhiều cô gái xinh hơn em, tốt hơn em, khiến anh hạnh phúc hơn em.
Em chưa bao giờ biết gọi tên mối quan hệ của em là anh là gì cả. Em cũng chưa bao giờ biết rằng, anh có thật sự yêu em không? Và khi nó kết thúc, liệu mối quan hệ đó có gọi là chia tay hay không? Hay quen nhau một thời gian, đến khi chán thì thôi anh nhỉ?
Khi ngồi đây viết những dòng này, em lại khóc. Khóc cho những gì chưa kịp đến đã đi, khóc thương cho bản thân mình vì em đã bị tổn thương quá nhiều.
Giờ này anh có hạnh phúc không anh?
Anh là người em chẳng thể gọi tên
Chẳng thể ở bên mỗi khi lòng yếu đuối
Anh ở rất gần...nhưng lại xa tầm với
Giá được một lần anh khẽ hỏi: "Ổn không?"
Anh là người em chẳng thể nhớ mong
Chẳng thể ngóng trông khi nắng chiều vừa tắt
Chẳng thể dịu dàng ôm lấy anh thật chặt
Khi gió mùa về em lạnh ngắt bàn tay.
Anh là người em chẳng thể tựa vai
Để bình yên ngủ giấc dài ấm áp
Chẳng thể nào bắt anh ngân nga hát
Hay chọc em cười khi đôi mắt rưng rưng.
Anh là người em chẳng dám quan tâm
Chỉ dám dõi theo trong âm thầm lặng lẽ
Chỉ dám nhẹ nhàng gọi tên anh thật khẽ
Trong giấc mơ nào người bỗng ghé lại thăm.
Theo Danviet.vn