Hà Nội mấy ngày nay trở lạnh, cái lạnh len lỏi khắp các con phố rồi chợt vô tình len cả vào tim em. Bàn tay đưa ra để nắm lấy tay anh, ai ngờ đâu chỉ nhận được cái nắm tay lạnh ngắt của màn đêm. Chợt cười, anh đi rồi mà.
Đôi lúc cố chấp cứ nghĩ anh vẫn còn ở nơi đây, em vẫn giữ nguyên thói quen những ngày còn anh, vẫn mở điện thoại mỗi khi thức dậy chờ tin nhắn, vẫn bấm số máy quen thuộc mỗi khi đêm về để rồi chỉ nhận được tiếng nói vô cảm từ tổng đài. Riết rồi thành quen, cứ mở điện thoại, cứ gọi dù biết chẳng bao giờ có hồi âm. Chẳng biết bấu víu vào đâu nên cứ làm vậy, như tìm một chút hơi ấm còn vương lại của cuộc tình đã cũ.
Ngày anh đi, mang theo cả một khoảng trời bình yên và mơ mộng trong em, mang cô gái hồn nhiên vô tư đi mà để lại một cô gái khác hay khóc mỗi khi đêm về. Cô gái ấy giờ đây đâu còn là cô gái hay cười của ngày xưa yêu anh nữa.
Ngày anh đi, mang hết niềm tin em đã đặt cược vào một cuộc tình tưởng như không bao giờ chết. Anh đi, anh dạy em một bài học rằng đừng bao giờ tin tưởng ai đó quá nhiều rồi cái nhận về sẽ chỉ là niềm đau. Bài học đó quá đắt cho mối tình đầu đầy vụng dại. Bài học mà em chẳng muốn tiếp thu.
Nhớ anh, em lục tung ngăn kéo trí nhớ, lục lọi tất cả những gì liên quan tới anh như tìm một cái phao cứu vớt trái tim em những ngày không anh. Đi tìm anh, càng tìm càng lạc, biết lạc vẫn cứ đi. Mê cung đó em đâu cần biết lối ra, em chỉ hi vọng anh cũng đang đi lạc, rồi một ngày mình sẽ tìm được nhau.
Mình chia tay rồi phải không anh?
Nhiều khi nhói lòng nhớ về những ngày xưa cũ, ngày mình còn là của nhau. Góc phố ấy, quán nhỏ ấy vẫn thế, chỉ khác là thiếu bóng anh. Tự hỏi mình: “anh đâu?”.
Điện thoại bao lâu rồi không rung bản nhạc quen thuộc, hòm mail móc meo không một lá thư. Em mong, mong tin anh lắm biết không?
Tin nhắn xưa em vẫn đọc lại. Đọc để nhớ về ngày xưa mình đã từng yêu như thế. Tự cười, tự khóc rồi tự lau. Bàn tay đã lâu rồi cũng chẳng có ai ủ ấm, thôi thì tay trái nắm lấy tay phải, đan chặt truyền hơi ấm cho nhau. Cô đơn đôi khi cũng là người bạn tốt.
Nhớ đủ rồi, đau cũng đủ rồi, giờ thì vá trái tim mình lại thôi. Em nắm nỗi nhớ anh vào trong lòng bàn tay, nắm thật chặt để cho nó rơi rớt dần qua từng kẽ tay theo năm tháng. Rồi một ngày nào đó, mở tay ra sẽ chẳng còn lại gì, đó là ngày em biết mình đã quên được anh. Ngày đó em sẽ đi tìm hạnh phúc mới, nơi mà em thực sự thuộc về.
Theo Pháp Luật Xã Hội