Số phận hay thích trêu đùa loài người, đặt họ vào những tình huống khó xử, những thử thách, trái ngang rồi hả hê nhìn họ vật lộn trong đống cảm xúc hỗn độn, lạc lối giữa những đợi chờ, hi vọng và kết thúc bằng một nỗi đau day dứt mãi khôn nguôi.
Có một thứ tình cảm, không phải tình yêu, không phải tình bạn mà cứ lưng chừng, chông chênh giữa ranh giới bạn và yêu. Một thứ tình cảm khiến kẻ trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc băn khoăn. Dửng dưng. Chia xa. Kết thúc.
Đã bao lần em tự dặn lòng mình phải quên hết tất cả, phải sống một cách vui vẻ hơn nhưng có lẽ vết thương lòng dai dẳng hơn em tưởng nhiều.
Phải, có những người sinh ra không phải là để dành cho nhau. Họ chỉ có duyên gặp nhau rồi lặng lẽ lướt qua đời nhau như những cơn gió nhẹ một chiều cuối thu. Em đã rất vui khi có một người đến bên đời, chia sẻ và thấu hiểu những xúc cảm vui buồn trong em. Nhưng, có lẽ anh cũng như bao người khác, chỉ là gió thoáng qua đời em. Em đã cố giấu lòng mình và sống với những gì giả tạo nhất để có thể được trò chuyện, được tâm sự với anh mỗi ngày. Nhưng, gió đâu thể ở mãi một nơi được. Em biết chứ. Và, em mất anh...
Em không đau, không khóc, không buồn chỉ là một chút nhớ nhung bỏ ngỏ khi đêm về, chỉ là một chút nhói lòng khi ai đó vô tình nhắc đến tên anh. Em đã có thể gom hết những mảnh vụn về anh thả vào chiếc hộp kín rồi khóa lại để khỏi phải đau, khỏi phải dằn vặt, khỏi phải ngoái nhìn lại một quá khứ đau thương. Nhưng, anh biết mà, em không muốn thế. Dù đó là nỗi đau hay sự hối hận em đều muốn trưng bày chúng trong những chiếc bình thủy tinh đẹp nhất. Thủy tinh rất đẹp nhưng cũng rất mong manh. Nếu một ngày, chiếc lọ kí ức vỡ ra, hình bóng anh tan theo bọt biển thì hãy hiểu rằng đó là ngày em chọn: quên anh.
Ừ, với em, đã từng có một thứ tình cảm như thế, không phải yêu, không phải bạn nhưng… đã rất đau…
Tapchi.guu.vn