Đọc tâm sự “Chồng rủ rê hành sự ở nhà vệ sinh công ty”, tôi phải nén một tiếng thở dài ngao ngán khi đang ngồi lướt web buổi trưa. Tôi thấy, đàn ông trên đời này chỉ biết tới nhu cầu của bản thân thế thôi sao.
Giờ tôi mới thấy, tư tưởng giữ khư khư cái trinh tiết đôi khi cũng làm hại chính tôi. Nếu tôi cởi mở hơn và “check” kỹ anh trước khi cưới có lẽ sẽ không phải chịu sự lạc điệu tình dục này.
Chồng bạn thì quả là ích kỷ rồi. Đàn ông nhiều người cũng có nhu cầu sinh lý cao. Nhưng họ chỉ dừng lại ở sự ham muốn chứ không biến nó thành hành động “yêu” mọi chốn với vợ. Nhất là ở chỗ nhà vệ sinh công cộng vốn chẳng sạch sẽ gì.
Đã bao giờ T.V.P tự đặt ra câu hỏi: Mình sẽ đáp ứng được nhu cầu sex quá đà của ông xã đến bao giờ chưa? Lúc trẻ khỏe thì có thể cố đáp ứng được. Nhưng đến lúc tiền mãn kinh, đời sống tình dục của bạn sẽ biến thành thảm họa với người chồng chỉ biết hưng phấn bản thân đấy.
Thế gian “người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra” thật. Chồng tôi thì trái ngược hẳn với chồng bạn. Điểm chung duy nhất của họ là chẳng quan tâm đến cảm xúc của vợ.
Tôi là một phụ nữ quá nóng bỏng, gợi tình. Trước đây tôi có hàng tá mối tình vắt vai và từng trải “tình nhiều đêm”. Tôi đã đá phăng những người đàn ông đó bởi họ chỉ chăm chăm nhìn vào ngực tôi. Giữa tôi và họ chỉ có tình dục, chẳng có tình yêu.
Rồi tôi gặp Thanh trong buổi sinh nhật một người bạn chung của hai đứa. Chúng tôi có nhiều điểm chung: bằng tuổi và cùng làm phiên dịch.
Ở Thanh hội tụ khá nhiều điểm cộng: hiền lành, khiêm tốn và tử tế. Chúng tôi có với nhau nhiều kỷ niệm lãng mạn, nhẹ nhàng.
Vừa nhận lời yêu Thanh, tôi đón nhận tin anh đi công tác xa. Tôi và anh gửi nhớ thương qua tin nhắn ngọt ngào và những buổi chat thân mật. Hai năm sau, Thanh được trở lại Hà Nội làm việc. Tôi và anh đã chấm dứt những tháng ngày yêu trong nhung nhớ để về sống chung một nhà.
Đêm tân hôn, tôi mặc chiếc áo ngủ ren màu đen mỏng tang gợi cảm. Thế mà anh lấy lý do mệt và ôm lấy tôi ngủ liền một mạch tới sáng. Tôi không ngờ anh chẳng xao xuyến trước vẻ gợi tình của tôi.
Những đêm sau đó, tôi cố đụng chạm vào chỗ nhạy cảm của chồng. Nhưng dường như anh không có cảm xúc. Anh chỉ dùng tay vuốt ve cơ thể vợ một hồi rồi lại lăn ra ngủ.
Suốt một tháng sau ngày cưới, chồng chỉ ân ái với tôi đúng 4 lần. Anh chủ yếu dùng tay tạo cảm xúc cho tôi. Chứ thực tình, anh vừa “đi chợ” nửa phút đã “hết tiền”.
Có lẽ nào tình yêu dài lâu của tôi lại bị báo đáp bạc bẽo đến thế. Tôi khóc nhiều, nhưng chẳng dám để cho chồng thấy. Anh là người khá nhạy cảm. Tôi không muốn giọt nước mắt của mình biến chồng thành người yếu đuối.
Đã hai năm trôi qua, số lần vợ chồng tôi hành sự chỉ quá ư thưa thớt và lần nào anh cũng làm tôi thất vọng tràn trề vì chẳng bao giờ được lên đỉnh. Tôi nhẹ nhàng khuyên chồng tới gặp bác sĩ nam khoa. Anh vùng vằng: “Nếu không coi anh là chồng nữa thì em cứ đi”.
Chẳng lẽ tôi cứ phải chịu đựng cảnh gối chăn lạnh lẽo mới là tôn trọng chồng? Gần đây, tôi bị “say nắng” một chàng “phi công” trẻ. Cậu ấy mới vào thực tập ở công ty tôi. Còn ít tuổi, nhưng cậu ấy rất nam tính, mạnh mẽ. Chúng tôi nói chuyện với nhau hợp đến độ tưởng không có khoảng cách.
Tuần trước, lúc chúng tôi ở lại làm thêm giờ, cậu ấy đã hôn tôi. Đã lâu lắm rồi, tôi mới có được cảm xúc nồng nàn đến vậy. Tôi rất thích cậu ấy. Nhưng tôi chưa dám “vượt rào” với cậu ta.
Bước chân về nhà, tôi thấy cô đơn quá. Tôi yêu chồng. Nhưng tôi cần được yêu thương theo đúng nghĩa của nó. Tôi cũng có khát khao cháy bỏng rất đàn bà. Cuộc sống gối chăn nhạt nhẽo thế này thì sớm muộn cũng khiến tôi phát điên và bị stress mất.
Afamily