Tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc viên mãn với người bạn thân của chồng, bởi đó là người đã cưu mang tôi, đã cùng tôi vượt qua bao khó khăn sóng gió. Anh đến với tôi như một người anh trai, người đàn ông thấy tôi khổ sở mà thương cảm. Thế rồi, chúng tôi hàn gắn hai trái tim tổn thương và rồi chúng tôi yêu nhau, hạnh phúc ấm êm.
Còn nhớ cái ngày anh đi qua nhà, định tạt vào nhà thằng bạn thân chơi vì có khi nay nó ở nhà vì cuối tuần. Đùng một cái bát cơm văng ra ngoài cửa, anh giật bắn mình, ngó vào trong nhà, thấy cậu bạn thân đang túm tóc vợ mà tát lia lịa. Tôi ngước mắt lên, nước mắt đầm đìa và bắt gặp ánh mắt anh đang lén nhìn trộm, ngượng ngùng và xấu hổ, tôi chạy vội lên nhà, còn chồng mình thì đứng dậy mời vào bạn vào nhà uống nước.
Chồng tôi không ngớt lời: “Số tôi khổ ông ạ, lấy phải con mụ vợ ăn hại. Chẳng làm gì ngoài việc ở nhà dọn nhà, lau nhà, trông con vậy mà tháng nào cũng ngửa tay ra xin tiền. Người ta đã đưa cho rồi thì biết thân biết phận đừng có mà xin nữa, tiêu pha cho nó hạn chế, cứ hoang phí. Không đi làm chỉ được cái ăn bám, lại còn lắm mồm. Tôi cờ bạc mặc tôi, liên quan gì nhà nó, tôi được tôi thua là tiền của tôi, nó có cho tôi tiền đánh bạc đâu mà phải nhiều lời. Tôi điên không chịu được, tôi tẩn cho nó bao nhiêu trận rồi mà nó không kinh, cứ lèo nhèo”.
Tôi đang hạnh phúc bên anh (ảnh minh họa)
Nói rồi, chồng tôi rót nước chè, còn anh bạn thì ngậm ngùi, không nói câu nào đứng dậy xin phép ra về. Xem ra anh đã vào không đúng lúc. Lúc ra cửa, anh ấy chỉ ngoảnh lại nói một câu: “Ông đã bao giờ thử làm việc nhà, trông con cho vợ ông chưa hay chỉ mỗi việc đưa tiền?”. Lời nói ấy dù chỉ ngắn ngủi nhưng khiến tôi cảm thấy xúc động vô cùng, ước gì chồng tôi hiểu được tâm tư như thế thì tôi đâu phải khổ thế này? Có sung sướng gì phận người đàn bà ăn bám chồng.
Thế rồi, sau lần ấy, tôi ngượng ngùng mỗi khi gặp lại anh bạn thân của chồng. Anh cũng thường xuyên tới nhà tôi chơi hơn, giống như chuyện dò xét xem chồng còn hay đánh đập tôi không. Tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào mỗi khi anh ấy tới, cảm thấy bớt sợ hơn và dần chuyện anh tới nhà chơi thành thói quen. Cứ cuối tuần anh không tới là tôi lại mong ngóng.
Nhiều lần anh có ý muốn ở lại nhà tôi ăn cơm và cùng vợ chồng tôi nấu món ăn. Tôi cũng trổ tài bếp núc cho anh thấy. À, thì ra tôi nấu ăn ngon vậy, trước giờ chồng tôi chưa từng khen tôi một câu, cuộc sống vợ chồng tẻ nhạt khiến tôi không còn cảm hứng nữa, nhưng sự động viên của người bạn thân chồng khiến tôi thấy phấn chấn và động lực hơn. Anh đến nhà tôi ăn uống cũng thường xuyên hơn.
Tôi không còn là người vợ khổ sở trước đây nữa (ảnh minh họa)
Rồi anh hẹn riêng tôi đi uống nước. Những lần ấy tôi phải trốn chồng. Rồi không hiểu sao, tôi bắt đầu thấy thích anh, nhớ anh. Lần ấy, anh cầm tay tôi và nói ‘anh thương em, thật tội nghiệp cho em’. Anh nhìn ra vẻ đẹp trong tâm hồn tôi, nhìn thấy những đức hạnh tốt của tôi, vậy mà cuối cùng tôi lấy phải người chồng vũ phu như vậy. Anh không đồng ý thái độ của chồng với tôi, anh đã nắm tay tôi và nói sẽ cùng tôi vượt qua sóng gió này. Anh muốn được bên tôi, được chở che và bảo vệ tâm hồn trong sáng của người phụ nữ này. Tôi xúc động, gật đầu đồng ý dựa vào vai anh suốt quãng đời còn lại.
Tôi ly dị chồng, đến với anh và chung sống hạnh phúc. Tôi không dám nói quá sớm nhưng những gì chúng tôi dành cho nhau tới giờ phút này cũng đủ để tôi không ân hận về quyết định của mình. Tôi yêu anh, yêu người cha của con tôi và chúng tôi đang vui vẻ. Tôi tin rằng, người đời có thể chê cười tôi nếu họ không hiểu chuyện nhưng lương tâm tôi không làm gì sai cả, tôi thấy mình xứng đáng được như vậy, xứng đáng có được hạnh phúc. Tại sao cứ bắt tôi phải sống cùng người đàn ông vũ phu kia?
Eva