Nhà tôi giờ chán lắm
Gia đình tôi có bốn người, vợ chồng tôi kết hôn được 12 năm và hai con, một đứa lớp 9, một đứa lớp 6. Cuộc sống bận rộn với công việc và con cái đã vô tình đẩy chúng tôi ra xa nhau, biến cả nhà thành những người sống chung nhưng hiếm khi thực sự trò chuyện. Tôi bù đầu với các cuộc họp, còn chồng mải làm thêm giờ lo kinh tế. Với các con, câu chuyện của chúng tôi chỉ xoay quanh bài tập và điểm số.
Mọi thứ tưởng chừng vẫn ổn cho đến một tối, tôi sững sờ khi tình cờ nghe con gái lớn tâm sự với bạn qua điện thoại: "Nhà tao giờ chán lắm, bố mẹ toàn hỏi chuyện học, chẳng ai quan tâm tao nghĩ gì".
Câu nói đó như một gáo nước lạnh dội vào tôi. Tôi bắt đầu nhận ra con trai út ít cười hơn, chồng tôi thì lầm lũi ăn cơm với chiếc điện thoại. Chính tôi cũng trở nên cáu gắt vì áp lực. Những cuộc trò chuyện trong nhà chỉ còn là những câu hỏi đáp ngắn ngủi, vô cảm. Tôi biết rằng, nếu cứ tiếp tục, tổ ấm này sẽ tan vỡ không phải vì biến cố lớn, mà bởi sự xa cách lặng lẽ giữa các thành viên.
Nhân vật trong phim Sex Education
Khi được một người đồng nghiệp giới thiệu, tôi đã xem bộ phim Sex Education và bị cuốn vào mối quan hệ giữa Jean Milburn, một nhà trị liệu tình dục và cậu con trai Otis. Dù Jean luôn cố gắng cởi mở, sự bận rộn và những hiểu lầm nhỏ đã khiến hai mẹ con dần xa cách.
Một cảnh trong mùa 1 đã khiến tôi nghẹn lòng. Đó là khi Otis giận dữ vì bị mẹ đọc trộm nhật ký, và Jean, dù muốn sửa sai, lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, họ phải ngồi xuống đối thoại thẳng thắn để thấu hiểu nhau. Khoảnh khắc Jean thừa nhận sai lầm và Otis chia sẻ nỗi sợ bị mẹ phán xét đã làm tôi bật khóc.
Câu chuyện của họ như một tấm gương phản chiếu gia đình tôi. Tôi và chồng cũng giống Jean, luôn nghĩ mình đang làm điều tốt nhất cho con nhưng lại quên lắng nghe cảm xúc của chúng. Chúng tôi hỏi về điểm số, nhưng chưa từng hỏi con có vui không. Chúng tôi nói về tiền bạc, nhưng quên mất những câu chuyện nhỏ nhặt từng khiến chúng tôi yêu nhau. Sex Education cho tôi thấy, sự im lặng có thể nguy hiểm hơn cả những trận cãi vã, và để cứu vãn một mối quan hệ, cần sự dũng cảm để thừa nhận sai lầm.
"Cuộc họp gia đình" thay đổi tất cả
Sau khi xem phim, vợ chồng tôi quyết định phải hành động. Chúng tôi tổ chức một cuộc họp gia đình thực sự. Tivi tắt, điện thoại cất sang một bên. Lần đầu tiên, chúng tôi không hỏi về điểm số, mà hỏi: "Con có điều gì muốn nói với bố mẹ không?".
(Ảnh minh hoạ)
Ban đầu, các con còn ngập ngừng. Rồi con gái lớn chia sẻ cảm giác cô đơn vì bố mẹ luôn bận rộn. Con trai út thú nhận sợ làm bố mẹ thất vọng khi không đạt điểm cao. Chồng tôi cũng mở lòng, nói về áp lực công việc mà anh đã chọn cách im lặng để tôi không phải lo lắng. Về phần mình, tôi đã xin lỗi vì để sự căng thẳng khiến mình xa cách mọi người.
Cuộc họp kéo dài đến khuya, có cả nước mắt và những cái ôm thật chặt. Chúng tôi đã cùng nhau đặt ra một quy tắc mới: mỗi tuần một buổi tối chỉ để nói chuyện, không công việc, không điện thoại. Tôi hứa sẽ lắng nghe các con nhiều hơn, còn chồng cam kết sẽ chia sẻ thay vì gánh vác một mình.
Từ hôm đó, không khí trong nhà đã thay đổi. Các con bắt đầu kể chuyện trường lớp, chồng tôi đã biết pha trò như ngày xưa. Cuộc họp gia đình muộn màng ấy đã giúp chúng tôi tìm lại nhau. Tôi hy vọng rằng, từ giờ, gia đình tôi sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm bằng những cuộc trò chuyện chân thành, để những khoảng cách âm thầm không còn cơ hội phá hủy nó nữa.
T.Hà (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)