Lời nói đó, giọng điệu đó, sao mà quen thuộc đến thế! Nó chính là giọng của chồng cũ, người đàn ông đã từng khiến tôi chìm trong những năm tháng tổn thương bởi sự nóng nảy, kiểm soát và lạnh lùng.
Dù đã ly hôn từ lâu, những "di sản" không mong muốn kia vẫn tìm cách quay trở lại, len lỏi vào tính cách con trai. Tôi chợt nhớ đến bộ phim "Sex Education" và nhân vật Hiệu trưởng Michael, một người đàn ông nghiêm khắc đến cay nghiệt. Hóa ra, ông ta cũng chỉ là một nạn nhân, một bản sao vô thức của người cha độc đoán. Sự thiếu thốn tình thương, sự áp đặt và nỗi sợ hãi từ tuổi thơ đã nhào nặn nên một con người như vậy.
Tính cách của con trai dường như di truyền từ người chồng cũ của tôi (Ảnh minh hoạ)
Và con trai tôi, dường như cũng đang mang trên mình những "di truyền cảm xúc" ấy.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần rời xa người đàn ông gây tổn thương là đủ để bảo vệ con. Nhưng tôi đã sai lầm. Tổn thương không chỉ nằm ở người gây ra, mà còn ẩn chứa trong những điều bị bỏ mặc, không được gọi tên, không được chữa lành. Chúng ta thường than vãn "không muốn con giống bố", nhưng lại hiếm khi dạy con cách để thoát khỏi cái bóng đó. Bởi vì chính chúng ta, những người lớn từng chịu đựng tổn thương, đôi khi cũng chưa đủ mạnh mẽ để bắt đầu lại từ một nơi dịu dàng hơn.
Tôi quyết định ngồi lại với con, không phải để "nắn" lại tính cách, mà để cùng con khám phá và gọi tên những cảm xúc mà tôi từng bị cấm thể hiện khi còn nhỏ. Tôi kể cho con nghe về nỗi sợ hãi khi bị la mắng, cảm giác cô đơn khi không ai hỏi "hôm nay con ổn không", nỗi tủi thân khi bị hiểu lầm mà không ai bênh vực. Tôi không kể để dạy đạo lý, mà để con hiểu rằng: "Mẹ cũng từng là một đứa trẻ. Và mẹ hiểu những gì con đang trải qua".
Tôi không mong đợi con thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Tôi kiên nhẫn lặp lại những điều mà tôi ước gì ngày xưa ai đó đã từng nói với tôi: "Con không cần phải hét lên để được lắng nghe. Nếu con buồn, mẹ sẵn lòng ngồi im nghe con buồn". "Con tức giận không có nghĩa là con hư. Con chỉ đang có cảm xúc mà chưa biết cách diễn đạt".
(Ảnh minh hoạ)
Tôi dạy con rằng, con có quyền mang trong mình những điều không hoàn hảo, miễn là con biết nhận ra và chọn cách đối diện với sự trung thực.
Là cha mẹ, chúng ta không thể lựa chọn xuất phát điểm cho con, nhưng chúng ta có thể định hướng con đường mà con sẽ đi tiếp, bằng cách trở thành người đầu tiên nói với con rằng: "Con có thể khác".
Con không nhất thiết phải trở thành bản sao của bất kỳ ai, kể cả người đã sinh ra con. Con có quyền trở thành phiên bản tốt nhất mà con lựa chọn.
Nếu bạn từng thấy mình và con đang lặp lại một vòng luẩn quẩn, giống như cách Hiệu trưởng Michael trở thành "bản sao" của người cha cay nghiệt, hãy dừng lại và lắng nghe. Đôi khi, chúng ta không cần trốn chạy quá khứ, mà chỉ cần nhìn nó bằng một ánh mắt mới, một ánh mắt thấu hiểu và yêu thương, để cùng con kiến tạo một tương lai khác, một tương lai tươi sáng hơn.
Tú Anh (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)