Tôi và em quen nhau từ thời hai đứa con học cấp 3 nhưng ngày ấy, tôi còn hồn nhiên lắm nên chỉ coi em như một người bạn thân thiết, đâu biết rằng trong lòng em đã thầm yêu mến tôi từ lâu?
Sau đó thì tôi thi vào Học viện Cảnh sát nhân dân, còn em đỗ vào trường Cao đẳng Y tế cộng đồng. Hôm gia đình tôi tổ chức mừng tôi đỗ đại học và chia tay tôi lên đường đi học, em cũng đến nhà tôi chung vui. Sau bữa ăn tối vui vẻ với mọi người thì tôi đưa em về… Vừa đi được một đoạn đường thì em bất ngờ ôm chầm tôi và nói: “Cậu có biết rằng từ rất lâu rồi, tớ đã thầm yêu cậu?”. Tôi hơi bất ngờ trước câu nói đó của em nhưng vì từ trước tới nay, tôi chỉ coi em như một người bạn thân thiết nên nói với em rằng: “Tớ nghĩ chúng mình chỉ là bạn thôi. Bây giờ tớ không muốn mất đi tình bạn ấy”. Em đã khóc và buồn rất nhiều khi bị tôi từ chối tình cảm của mình…
Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi cũng đã tốt nghiệp và được đưa về địa phương làm việc. Và rồi, một tai nạn bất ngờ ập xuống khi tôi bị thương nặng trong một lần đi công tác xa và tôi đã bị hôn mê suốt hai ngày ở bệnh viện… Lúc vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy em và mẹ tôi ngồi bên cạnh. Mẹ tôi nói rằng, “H đã ở đây chăm sóc cho con suốt mấy ngày con bị hôn mê đấy”. Biết được tấm chân tình của em, tôi thật sự rất cảm động…
Sau khi ra viện, tôi đã ngỏ lời yêu em và em đã khóc trong sự hạnh phúc vì mối tình bao năm đơn phương cuối cùng cũng đã được đền đáp. Cũng chẳng bao lâu sau thì hai chúng tôi chính thức thành chồng thành vợ với một đám cưới long trọng.
Đêm tân hôn, khi tôi vừa đưa em vào phòng thì em đã khóc nức nở: “Em xin lỗi, trước đây em đã trót trao trinh tiết của mình cho một người khác. Nhưng khi anh ta chiếm đoạt được em rồi thì anh ta đã bỏ em không thương tiếc”. Tuy có một chút thất vọng về vợ mới cưới của mình nhưng tôi vẫn an ủi, động viên em: “Anh không trách em về những chuyện đó đâu. Cái gì đã là quá khứ qua rồi thì hãy cho qua đi, chỉ cần bây giờ em yêu thương anh thật lòng là được”. Sau lần đó, em biết ơn tôi nhiều lắm.
Vì đặc thù công việc nên tôi rất hay vắng nhà, còn em làm y tá nên cũng thường xuyên phải đi trực. Hai vợ chồng ít được gặp nhau nên chỉ những ngày nghỉ, hai đứa mới được ở bên nhau nhiều. Tuy bận rộn công việc cơ quan nhưng em vẫn sắp xếp công việc gia đình chu đáo khiến tôi cảm thấy rất an tâm và hãnh diện về vợ mình.
Rồi một hôm, tôi gặp lại Sơn, bạn thân của tôi từ thuở còn học cấp 3. Bây giờ Sơn đã là một doanh nhân thành đạt và rất giàu có. Hai chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều về cuộc sống, chuyện gia đình… và cũng từ đó, Sơn thỉnh thoảng đến thăm và ăn cơm với vợ chồng tôi rất vui vẻ.
Rồi một thời gian sau, tôi thấy vợ có nhiều biểu hiện lạ và thường xuyên vắng nhà cả những ngày nghỉ. Khi tôi hỏi: “Em đi đâu đấy?” thì em trả lời: “Em đang đi học thêm bằng đại học tại chức vào những ngày nghỉ”. Nghe vậy, tôi lại được an tâm phần nào về sự cầu tiến của vợ và càng tin tưởng em nhiều hơn.
Đêm tân hôn, vợ tôi đã khóc rất nhiều và thú nhận "Không còn trong trắng"
(Ảnh minh họa)
Cách đây hai tháng, tôi được cơ quan cử đi một khóa tập huấn dài ngày. Dù ở rất xa nhau nhưng tôi vẫn thường xuyên gọi điện về nhà hỏi thăm vợ và em cũng bảo rất nhớ tôi và mong tôi về. Cũng chính vì câu nói đó nên tôi xin cơ quan nghỉ vài ngày để về thăm vợ và cũng để tạo bất ngờ cho em nên tôi đã không thông báo trước.
Khi vừa về đến đầu ngõ, tôi đã nhìn thấy chiếc ô tô của Sơn nhưng khi về đến nhà mình thì thấy phòng khách đóng kín bưng, chỉ có ánh đèn dọi ra từ phía phòng ngủ tầng hai. Cảm giác có điều gì bất thường nên tôi đã không gọi vợ xuống mở cổng mà dùng chìa khóa của mình ra cửa sau mở cửa. Tôi âm thầm đi vào nhà… khi đến gần phòng ngủ của mình thì tôi nghe thấy tiếng vợ tôi đang cười đùa và có cả tiếng đàn ông… người đàn ông ấy không phải ai khác là Sơn, bạn thân tôi.
Lúc đó, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi… Tôi không muốn tin đó là sự thật nhưng những lời trêu đùa, tình tứ với nhau ngày càng lớn hơn khiến tôi không thể nào dối lòng mình được. Tôi lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa phòng ngủ đi vào và nói: “Hai người mặc quần áo rồi ra phòng khách nói chuyện”.
Vợ tôi khóc lóc và quỳ dưới chân tôi xin tha thứ, Sơn cũng thế, cũng quỳ xuống mong tôi hãy bỏ qua cho cậu ta. Lúc đó, tôi không còn kiếm chế được sự tức giận: “Mày về đi, tao không có thằng bạn như mày. Mày đừng để tao gặp lại mày một lần nào nữa. Còn cô, cô đừng khóc lóc làm gì, tôi sẽ nói chuyện với cô sau”.
Vài ngày sau đó, cô ấy bỏ về nhà mẹ đẻ và nhắn tin xin lỗi tôi: “Cầu xin anh hãy cho em một cơ hội để vợ chồng được đoàn tụ. Cũng chỉ vì anh thường xuyên vắng nhà và ít quan tâm đến em nên em mới xiêu lòng với người ta, chứ thật ra em chỉ yêu mình anh”. Đọc được tin nhắn đó, tôi vừa thương, vừa giận cô ấy… nhưng cũng tự trách bản thân mình vì từ trước tới nay, chỉ biết quan tâm đến chông việc mà ít quan tâm đến gia đình.
Các bạn ạ! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi vẫn rất yêu cô ấy, vẫn mong muốn được sống hạnh phúc bên cạnh cô ấy… nhưng tôi vẫn không thể nào quên được sự ám ảnh tình tứ giữa hai người họ. Nếu chấp nhận tha thứ và quay về bên nhau, tôi sợ cuộc sống gia đình sẽ không được hạnh phúc như thuở ban đầu nữa…
Qua những lời chia sẻ này, tôi rất mong các bạn độc giả hãy cho tôi những lời khuyên sáng suốt nhất!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
24h