Tôi và vợ tôi quen nhau được 6 tháng thì tiến hành ăn hỏi. Vì tôi phải đi làm ăn ở nước ngoài nên sau khi ăn hỏi xong tôi đưa vợ sang định cư cùng cho tiện công việc. Chúng tôi cũng dự định sẽ cưới ở bên này.
Ngày nọ tôi phát hiện được một tin khủng khiếp. Vợ tôi đã có thai với người tình cũ trước khi đến với tôi. Sau khi biết sự thật đó, tôi quay về nhà trong đầu vẫn không tin đó là sự thật.Tôi đã nhẹ nhàng hỏi vợ về sự thật này để lòng được thanh thản hơn. Nhưng thật đau đớn khi vợ đã thừa nhận...
Tôi sốc nặng và quá thất vọng khi không thể tra hỏi hay làm bất cứ điều gì quá đáng với vợ vì lúc đó cô ấy đang mang bầu được một tháng. Tôi sợ nếu đánh cô ây thì sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng,
Tôi nhận được câu giải thích của vợ rằng vì quá yêu tôi nên cô ấy có ý phá bỏ cái thai trong bụng và bỏ người yêu cũ để đến với tôi. Cũng cả vì lí do gia đình cô ấy không đồng ý cho mối tình đó. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định không thể bỏ rơi cô ấy. Tôi sợ bé sẽ không được như những đứa trẻ khác. Với lại, tôi không thể làm điều thất đức với lương tâm mình được.
Tôi coi chuyện đã biết và nhủ rằng sống để bụng chết mang theo chứ không nói với bất cứ ai biết kể cả người thân trong gia đình. Vì nếu gia đình tôi biết thì không một ai trong gia đình tôi đồng ý. Và đám cưới của chúng tôi cũng được tổ chức linh đình khi cái thai trong bụng cô ấy đã được 4 tháng. Sau đó vài tháng tôi cho vợ về nước cùng gia đình để tiện sinh đẻ có người chăm sóc.
Khi đứa bé chào đời, vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc vì chúng tôi đã cố gắng gạt bỏ chuyện quá khứ để cùng chăm chút cho cô con gái nhỏ bụ bẫm và rất đáng yêu.
Khi bé được hơn một tuổi, tôi lại cho cả gia đình sang nước ngoài sinh sống vì tôi còn tiếp tục công việc kinh doanh bên này. Trước đó khi vợ tôi mới sinh con gái, chuyện chăn gối của vợ chồng vẫn rất mặn nồng như hồi mới ở với nhau. Nhưng từ khi gia đình toàn tụ, tôi nhận thấy vợ tôi không còn hứng với chuyện này.
Tôi cũng hiểu có lẽ do sinh đẻ xong phụ nữ thường giảm ham muốn và thông cảm cho điều đó. Nhưng vài tháng sau, chuyện chăn gối của chúng tôi cũng không có gì thay đổi.
Tôi có tâm sự và khuyên vợ nên đi khám phụ khoa để kiểm tra cho an tâm. Cô ấy bảo không có vấn đề gì chỉ đơn giản là tạm thời không có ham muốn thôi. Và tôi cũng bắt đầu nhận thấy vợ tôi tính nết đã thay đổi rõ rang. Cộng với chuyện sinh hoạt vợ chồng không mặn mà như xưa, chúng tôi đã bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Tôi lúc này mới 28 tuổi, còn cô ấy 24 tuổi. Với chúng tôi chuyện sinh lý vẫn còn rất sung mãn. Nhiều đêm vợ chồng gần nhau mà cô ấy cứ trơ như khúc gỗ. Tôi cũng thử âu yếm vuốt ve lâu hơn, làm mọi thứ mới mẻ hơn mong cải thiện đời sống thầm kín của vợ chồng. Thế nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Tôi đã tâm sự rất nhiều và nói có lẽ cô ấy bị lãnh cảm nặng. Nhưng câu trả lời của cô ấy luôn là: em không làm sao cả, em không thể đáp ứng anh được hay nếu anh không thỏa mãn cứ đi ra ngoài cũng được.
Tôi như chết lặng người khi nghe điều tồi tệ đó, vì cũng mường tượng được rằng vợ chồng mà không hòa hợp chuyện chăn gối thì còn nhiều bất đồng trong cuộc sống. Đêm nào, cô ấy ngủ quay lưng vào chồng và con như người xa lạ vậy.
Tôi chủ động gần gũi quàng tay ôm vợ vào lòng thì chỉ nhận được sự vô cảm và xa lánh như người chưa từng quen đối với mình vậy. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm ghê ghớm khi mà chưa làm bất cứ điều gì khiến vợ con phải suy nghĩ. Bao sự hi sinh, bao tình thương của tôi dành cho vợ con giờ chỉ đơn giản được đền đáp bằng hành động thiếu tôn trọng của vợ mình hay sao?
Và cao trào của sự việc là mới đây tôi dựng cô ấy dậy để hai người có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau. Khi tôi tuyên bố thẳng thừng rằng em đến với tôi chẳng qua vì kinh tế. Tôi thật đau đớn khi nhận ra một điều đắng cay rằng tôi là nạn nhân của một cái đầu có sự tính toán trước. Kể từ đó chúng tôi hay bất đồng trong cuộc sống với nhau.
Trong thâm tâm tôi luôn nghĩ rằng vợ chồng cho dù có thế nào nhưng cô ấy biết nhận ra sai trái tôi vẫn cho cơ hội làm lại, bởi vợ chồng không ở được với nhau thì người thiệt thòi nhất là con gái tôi.
Tôi quê Hà Nội và chúng tôi cũng đã có nhà cửa nhất định ở đây. Cô ấy nói muốn mua vài mảnh đất ở quê ngoại gọi là vừa đầu cơ vừa sau này tiện về chơi với ông bà ngoại luôn (quê ngoại cách Hà Nội 130 km) tôi nghĩ cũng hợp lí và đồng ý xuất tiền cho mua khi tôi còn đang ở nước ngoài.
Vợ chồng tôi vẫn thường đi lại giữa hai nước vì công việc. Cứ nghĩ chuyện tình cảm vợ chồng sẽ bình thường theo thời gian nhưng càng ngày cô ấy càng thay đổi. Tôi nhận ra cô ấy rất lười biếng. Chăm con cái là việc của phụ nữ mà cô ấy chăm cũng không bằng đàn ông. Suốt ngày, cô ấy cắm đầu vào vi tính chơi game, xem phim Hàn Quốc.
Tuy xem không biết bao nhiêu bộ phim lãng mạn nhưng ngoài đời cô ấy sống rất khô khan và khó hiểu đến lạ thường. Có những lúc đi bên cạnh chồng mà cô ấy tỏ vẻ rất khó chịu. Nhiều lúc cô ấy chỉ muốn đi trước hoặc đi sau cho rảnh.
Khi về Việt Nam sống những lúc vợ chồng xảy ra cãi vã là cô ấy lại kiếm cớ để về quê ngoại. Có lần cô ấy về 1- 2 tháng mới ra. Lần về lâu nhất là 4 tháng và cứ để mặc chồng con trên này.
Thỉnh thoảng nhớ thì cô ấy gọi điện dăm ba câu cho con nói chuyện. Con nói chuyện điện thoại với mẹ mà nước mắt con gái tôi cứ tự nhiên chảy vì nhớ mẹ. Nhìn con nhỏ như vậy, tôi chỉ biết ôm con vào lòng an ủi. Tôi thầm nghĩ con tôi không thể thiếu mẹ và gia đình cũng động viên vợ hư thì một mình khổ thôi chứ đừng để con cái khổ theo. Tôi lại tha thứ cho cô ấy.
Rồi khủng hoảng kinh tế diễn ra, tôi cũng không nằm ngoài sự suy thoái đó. Do đầu cơ bất động sản nhiều, ngân hàng thu về không cho vay nữa nên tôi đã phải bán đi một số mảnh đất trên Hà Nội vẫn không đủ trả nợ. Tôi đặt vấn đề thanh lý đất ở quê để lấy tiền trả nợ. Sau một hồi đôi co, tôi chỉ nhận được câu trả lời ráo hoảnh của vợ rằng: "Tôi làm ô sin cho anh bao nhiêu năm nay còn muốn gì nữa hả?".
Tôi lặng người vì nghĩ khó khăn thế này mà người tay ấp vai kề cũng không hi sinh vì mình. Cô ấy giải thích là để dành cho con sau này. Tôi quá hiểu lương tâm của cô ấy nên không đả động đến chuyện đó nữa. Tôi tự lo tiền trang trải nợ lần.
Sau đó, tôi thông báo cho cô ấy biết kế hoạch quay trở lại nước ngoài làm ăn của tôi. Trước khi tôi đi xa làm ăn, cô ấy lại chủ động ôm con về ngoại làm ăn khoảng hơn một tháng. Khi tôi đi, cô ấy cũng không bao giờ hỏi han xem tôi sống thế nào và khi nào thì đi. Đến hôm tôi đi, cô ấy cũng không một lời hỏi thăm.
Tâm trạng của tôi chán và hụt hẫng về gia đình vô cùng. Tôi chỉ muốn đi sớm cho đỡ phải suy nghĩ về những điều đang diễn ra. Khi tôi sang nước ngoài, cô ấy cũng không một lời hỏi han tôi ở bên này sống ra sao. Tôi thử nửa tháng mới điện về thì cô ấy cũng không tỏ ra lo lắng khi không có thông tin gì của tôi.
Cách đây ít hôm, tôi biết được tin cách đây hơn một năm vợ tôi chủ động gặp lại người yêu cũ khi cô ấy sang Quảng Châu xem hàng. Hồi đó tôi còn ở nước ngoài và có biết vợ là sang Quảng Châu tìm hiểu thị trường. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy sang để gặp người đó vì người đó cũng đang làm ăn ở bên ấy.
Sau đó tôi có gọi điện về hỏi xem có chuyện đó không và yêu cầu được giải thích rõ ràng. Cô ấy nói có việc đó và cũng nói do muốn gặp để nhờ giúp đỡ việc thiết lập mối hàng. Nhưng tôi biết đó chỉ là cái cớ đưa ra để hợp lý cho vấn đề tôi đã biết. Bởi bên đó có rất nhiều người Việt Nam ở đó.
Khi tôi hỏi sao không nhờ người khác mà cứ phải người đó thì cô ấy đuối lý và quay sang kiểu vừa ăn cướp vừa la làng. Cô ấy nói “Đây cũng chán lắm rồi, chỉ muốn viết đơn ly dị luôn thôi…”.
Thực sự, tôi không hiểu vợ tôi đang suy nghĩ thế nào nữa. Tôi đang không biết phải làm gì cho con tôi đỡ khổ? Rất mong được sự chia sẻ của các bạn. Xin hãy cho lời lời khuyên sớm nhất. Tôi xin cảm ơn rất nhiều.
Afamily