Tóc vàng mới nhuộm, đôi mi chải cong vút, cặp môi màu sim chín mọng… nàng nói về chồng nàng trong ấm ức: “Lão đi đã về đâu. Cả tuần nay không ăn cơm tối, cứ 11 giờ đêm mới mò về. Khách khứa đến rầm rập mình lại phải tiếp, tức không chịu được”.
Tôi cười phá lên: “Em đúng là ngây thơ. Lão về muộn cả tuần nay và còn về muộn cho đến 30 Tết nữa là có chủ định. Lão lánh mặt để vợ nhận quà Tết cho lão. Có chuyện gì lão vô can. Em vớ được lão chồng khôn thế còn phàn nàn gì”.
Nàng lườm tôi một cái tưởng cháy xém bên má: “Anh đừng nói mò. Lão đi nhậu thật đấy, vì các công ty họ cũng mời tất niên”. Tôi nói chắc: “Chẳng ma nào nó mời mọc lai rai những ngày sắp Tết hối hả này đâu mà tin lời lão. Chính anh cũng thế đây”.
Nàng liền đấm vào vai tôi thùm thụp: “Anh tinh quái từ bao giờ thế? Hay để em đến công ty tìm lão?”. Tôi cười xí xóa rồi nắm bàn tay trắng nõn của nàng: “Thôi thôi, là anh nói thế để em tin là chồng em đang trốn khách. Chứ ai dại gì mà rời em ra lúc này”.
Tôi tóm bàn tay ấy rồi đặt lên cổ mình khiến nàng thích chí ôm chầm lấy tôi mà hôn chùn chút. Hôn xong, bàn tay trắng nõn thong thả mở cái xắc xinh xinh trị giá 2 trăm đô và rút ra từ trong đó một chiếc phong bì đưa tôi: “Anh cầm lấy mà tiêu Tết. Tiền của em chứ không phải của lão. Còn đây là chai “Giôn” đen em biếu anh. Chai này đúng là của lão, người ta cho. “Giôn” đen, Giôn đỏ, Giôn trắng… nhiều lắm, không có chỗ mà xếp. Sau Tết lại khuân ra hiệu nhờ bọ bán đi ấy mà”.
Vợ tôi đau đầu kiếm tiền nuôi cả nhà (ảnh minh họa)
Tôi cầm chai rượu, còn phong bì thì đưa trả nàng. Tính sĩ diện của thằng đàn ông nổi lên. Tôi bảo: “Rượu anh xin nhưng tiền thì không vì em đã cho anh rất nhiều để chạy vào cái chức Trưởng phòng. Nhờ cái chức ấy mà anh đã có nhiều lộc. Cảm ơn em”.
Nàng bảo: “Anh đã bù đắp cho em những tháng ngày trống trải cô đơn. Nếu không em sẽ chết già trông ngôi biệt thự hoang lạnh đó. Ăn diện, chải chuốt, xinh đẹp cũng chẳng để làm gì một khi làm kẻ trông nhà cho lão Tổng”.
Lão Tổng đây là Tổng Giám Đốc – chồng nàng. Lão giàu có và uy quyền. Không biết lão có bồ không nhưng theo lời nàng kể thì lão luôn bận rộn và hay đi công tác xa vắng nhà. Nhưng sau những chuyến công tác ấy về, lão thường mệt mỏi, chẳng mặn mà với vợ. Tôi quen nàng cũng nhờ năm ấy lão “xua vợ” đi học lái ô tô cho sang.
Tôi vốn là công nhân thất nghiệp do nhà máy phá sản. Một lần vợ tôi khuyên: “Anh nên học lái xe ô tô kiếm lấy cái bằng rồi xin vào công ty taxi mà làm, nếu chỉ trông vào lương giáo viên của em thì chết đói cả nhà. Em sẽ vay tiền cho anh đóng học phí”.
Vì thế, khi vào trường học lái xe, tôi đã quen nàng. Tôi học nhanh, tay lái vững, vì thế nàng thường nhờ tôi luyện thêm cho nàng lúc ngoài giờ học. Và nàng đã đóng học phí cho tôi.
Nhiều lần nàng còn thuê xe và hai chúng tôi ra ngoài thành phố tập lái nên cả hai đã đỗ điểm tuyệt đối. Sau ngày nhận bằng tốt nghiệp lái xe, ông Tổng liền mua cho vợ chiếc Kia Morning mới khựng. Thế là nàng rủ tôi đi “rửa xe” ở resort miền núi Hòa Bình.
Đêm ấy, nàng gọi điện cho ông Tổng: “Em đi chơi với bạn gái tận Hòa Bình, mai mới về, đêm nay anh tạm cô đơn nhé”. Ông Tổng bảo: “Ờ, em cứ vui chơi cho thoải mái. Đừng lo cho anh”. Thế là chúng tôi có cơ hội bên nhau hai ngày một đêm. Hôm sau chia tay, nàng bảo tôi: “Em sẽ đóng cổ phần cho anh vào làm việc ở một hãng taxi mà anh thích”.
Tôi về kể với vợ nhưng nói dối là có người bạn gái do giúp họ tập lái xe nên họ “trả ơn” bằng cách xin cho vào hãng taxi làm việc mà không mất tiền. Vợ tôi nghe vui mừng khôn xiết. Sau một đêm vui vẻ, sáng hôm sau nàng bảo: “Nếu bà ta có quyền thế thì nhờ xin vào một Công ty nào đó lái xe cho lãnh đạo”.
Chúng tôi vào khách sạn đến 10 giờ đêm thì chia tay. Nàng chúc:
“Chúc anh khỏe mạnh, thăng tiến và yêu em thật lòng”.
(ảnh minh họa)
Con mụ sề này thế mà thông minh. Tôi liền thử đề xuất nguyện vọng ấy với nàng. Nàng cười tủm tỉm: “Được, anh muốn lái xe cho lãnh đạo thì khó gì. Nhưng phải chiều em bất kỳ lúc nào”. Tôi nghe thấy lạnh sống lưng nhưng vẫn liều bảo: “Được”.
Đúng như lời nàng nói. Chỉ sau hai tuần nộp hồ sơ, tôi đã nghiễm nhiên là lính lái xe cho văn phòng một công ty xuất nhập khẩu. Đổi lại, tôi phải đến nhà nàng, có khi ngủ lại những khi ông Tổng đi công tác xa.
Những hôm như thế, tôi lại nói dối vợ: “Anh phải lái xe đưa sếp đi công tác miền Trung”. Một đêm kia, không hiểu sao mụ vợ tôi lại nghĩ ra một chiêu thức mới. Mụ thỏ thẻ vào tai tôi: “Này, ngốc ạ. Luôn cặp kè với sếp thế mà không biết đường xin một cái chức nào đó”.
Lúc ấy, tôi thấy mình không khác nào ông lão đánh cá trong chuyện cổ tích. Tôi đành đi tìm “Con cá vàng” và nói những điều vợ xui. “Cá vàng” cười khảy và bảo: “Được, em sẽ đưa tiền để anh chạy. Tiền của thiên lại trả địa ấy mà”.
Đúng vậy, sau khi đưa vợ cầm phong bì (tiền của nàng) đến nhà sếp, tháng sau, tôi có ngay quyết định làm phó phòng, rồi cuối năm lên trưởng phòng. Từ ấy đến giờ, cái chức ấy mang lộc đến cho tôi đều đều.
Chúng tôi vào khách sạn đến 10 giờ đêm thì chia tay. Nàng chúc: “Chúc anh khỏe mạnh, thăng tiến và yêu em thật lòng”.
Tôi trở về nhà trong tâm trạng ngất ngây vừa tình, vừa rượu. Vào nhà thấy một lãng quà Tết to tướng ở giữa bàn mà không thấy vợ đâu. Tôi liền rón rén đến cửa phòng ngủ định ú òa vợ. Chợt nghe tiếng đàn ông khúc khích trong đó mà cửa thì khóa.
“Rầm!”. Tôi liền đạp cửa xông vào. Thì ra, sếp của tôi đang hú hí. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, ông ấy đã quát: “Cậu tưởng cái chức Trưởng phòng của cậu không mất gì à? Vợ cậu lo cho tất đấy. Đừng gây sự!”. Vừa nói, sếp vừa thong thả mặc quần áo rồi đi ra cửa gọi taxi một cách rất bình thản.
Theo Hạnh Phúc Gia Đình