Thông minh, chăm học lại biết tính toán nên vừa tốt nghiệp tôi đã nhanh chóng kiếm cho mình được một công việc ổn định tại một công ty chuyên về các chuỗi nhà hàng có tiếng tại Hà Nội. 3 năm sau khi làm việc tại công ty, tôi được bổ nhiệm lên làm trưởng phòng kinh doanh.
Ở tuổi 27, tôi đã đạt được những gì mơ ước khi còn đi học, một công việc ổn định, có địa vị và thu nhập vài nghìn đô. Bạn bè cứ trêu tôi, chỉ thiếu mỗi tấm chồng nữa thôi là cuộc sống của tôi vô cùng hoàn hảo. Vừa xinh đẹp, có tri thức, có tiền và địa vị nên lúc đầu tiêu chuẩn chọn chồng của tôi cao lắm. Tôi ao ước cưới được một anh chàng đẹp trai, cao ráo (ít nhất hơn tôi 1 cái đầu) tâm lý, hài hước, trai Hà Nội và thu nhập khủng, đặc biệt là phải biết quan tâm chia sẻ việc nhà với vợ, con.
Chẳng biết là do đàn ông bây giờ quá hiếm hay yêu cầu của tôi quá cao mà đến khi 30 tuổi tôi vẫn chưa tìm được người nào ưng ý. Khỏi phải nói, bố mẹ tôi lo lắng ra mặt khi thấy tôi hàng ngày cứ đúng giờ về nhà, chẳng hẹn hò, qua lại với ai. Ông bà bắt đầu chương trình mai mối, giới thiệu và gặp mặt. Ban đầu tôi cũng hào hứng với kiểu xem mặt này, nhưng đến đám thứ 5 thì tôi ngán tận cổ. Những người được giới thiệu nếu không phải mọt sách, ngoại hình quá xấu, thu nhập kém thì cũng thuộc dạng khù khờ chẳng biết gì ngoài công việc.
Rồi cơ duyên cho tôi gặp anh, anh là quản lý của một cửa hàng trực thuộc tổng công ty. Đợt ấy tôi thường xuyên phải xuống các cửa hàng để thu thập số liệu thực tế và đánh giá phản ứng của người tiêu dùng nên cần sự giúp đỡ của anh. Anh hơn tôi 3 tuổi, trong công việc anh rất nhiệt tình giúp đỡ, về ngoại hình anh khá ưa nhìn, cao khoảng 1m75, có răng khểnh nên cười rất duyên, lại hài hước và hóm hỉnh nên tôi cũng thấy thiện cảm.
Thường xuyên trao đổi công việc với anh, tôi nhận ra anh cũng có tình cảm với mình. Nhưng khi ấy tôi nghĩ, với vị trí là một quản lý nhà hàng như anh thì chắc chắn lương tháng sẽ kém tôi, vậy là anh đã vi phạm vào một trong những yêu cầu mà tôi đặt ra nên vẫn lưỡng lự không muốn tiến tới. Quen nhau 5 tháng, anh bắt đầu tích cực tấn công tôi, vốn dĩ tôi còn cân nhắc lắm, nhưng vì bị bố mẹ thúc ép, lại thấy mình tuổi cũng đã cao nên đành chấp nhận “hạ thấp” yêu cầu chọn chồng và nhận lời yêu anh.
Hai đứa chúng tôi yêu nhau khi đã nhiều tuổi nên cũng xác định sẽ tiến tới hôn nhân. Lần đầu anh dẫn tôi về nhà ra mắt, tôi thấy khá sốc khi anh tuy là trai Hà Nội, nhưng nhà lại ở ngoại thành, khá bé, có thể nói là chưa bằng một nửa nhà tôi, trong nhà cũng không có gì đáng giá, đồ đạc thì đều đã cũ kĩ và lỗi mốt. Tôi thấy chán nản ghê lắm, ước mơ của tôi phải là một ngôi nhà sang trọng và hiện đại.
Tuy nhiên, đổi lại với sự nghèo khó của gia đình anh, bố mẹ anh đều khá là vui tính và dễ gần. Trong suốt bữa ăn lúc nào bố mẹ anh cũng tỏ ra là người lịch thiệp, không quá soi mói vào đời tư, cũng không cấm cản yêu đương gì cả. Bố mẹ anh bảo, chuyện cưới xin thì 2 đứa tôi tự quyết định, hai bác già rồi sẽ không tham gia nhiều. Sau khi cưới nhau, nếu không thích ở với bố mẹ chồng thì có thể thuê nhà và ở riêng.
Sau buổi gặp mặt ấy, tôi cũng phân vân ghê lắm. Đường đường một trưởng phòng như tôi, lại xinh đẹp, giỏi giang mà chẳng nhẽ chỉ vì chữ “ế” và phải “vơ bèo vạt tép” thế này sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chỉ trừ nghèo ra thì anh cái gì cũng ổn, bố mẹ chồng thì hiền lành, dễ mến. Vì vậy tôi quyết định đồng ý làm đám cưới với anh.
Tôi hạnh phúc vì lấy được người chồng "vàng mười" (Ảnh minh họa)
Ngày dạm ngõ, anh khiến tôi và cả gia đình mình mắt chữ o mồn chữ a khi cả nhà anh kéo đến đông đủ, ăn mặc đàng hoàng, sính lễ kéo thành hàng dài. Dù tôi biết gia đình chồng không giàu có, nhưng nhà anh thể hiện như thế này là chứng tỏ cho mọi người biết gia đình anh rất coi trọng tôi.
Đám cưới cũng vậy, bố mẹ chồng lo cho chúng tôi rất chu đáo. Cho đến bây giờ, khi chúng tôi đã cưới nhau được hơn 1 năm, tôi vẫn ngỡ rằng mình đang mơ. Cả gia đình chồng tốt với tôi quá. Bố mẹ chồng hễ đi đâu xa là lại mua quà cho tôi. Những món quà nhỏ nhưng thể hiện tâm ý rõ ràng. Còn chồng tôi thì chiều chuộng tôi vô cùng. Lúc nào cũng nhận việc nhà thay tôi. Sợ tôi đi làm mệt, anh còn học nấu ăn rồi nấu giúp tôi. Cuộc sống của tôi không có bất kỳ một điều gì phàn nàn. Bạn bè gặp lại còn khen tôi trông trẻ trung, đẹp ra. Tôi không ngờ khi mình chấp nhận cưới lại kiếm được hẳn anh chồng “vàng mười” như thế này.
Thanh Tú (TH) (Theo Giadinhvietnam.com)