Chị em tôi được bà ngoại đùm bọc và nuôi dưỡng. Bà ngoại làm đủ thứ việc để kiếm tiền cho tôi và em trai ăn học. Vì làm lụng quá vất vả, bà tôi mắc bạo bệnh và ra đi khi tôi còn đang ngồi trên ghế nhà trường.
Năm 15 tuổi, tôi phải bỏ học lên thành phố kiếm sống vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo. Ban ngày tôi làm phục vụ quán ăn, tối đến lại tranh thủ nhận việc về làm tại nhà để kiếm thêm thu nhập. Dù bươn chải đủ nghề nhưng tôi có niềm tự hào lớn lao là em trai mình. Từ nhỏ, em tôi đã hiếu học và học rất giỏi. Hầu như năm nào cũng được giấy khen, mỗi lần về nhà, nhìn thấy em khoe bảng thành tích là tôi lại có thêm động lực kiếm tiền nuôi em ăn học.
Lên thành phố, va vấp với nhiều điều từ sớm, tôi cũng có những tình cảm nam nữ như những người khác. Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc nếu mình lấy chồng, sinh con thì em trai sẽ bơ vơ, tôi lại dằn lòng để gác lại chuyện tình cảm.
Ngày vui nhất cuộc đời tôi là ngày nhận được giấy báo điểm đại học của em. Số điểm gần như tuyệt đối và tương lai của em cũng được rộng mở. Khi em tôi lên đại học, tôi gần như làm việc bất kể thời gian vì sợ em mình bị thiếu thốn.
Có lần tôi bắt gặp em mình trốn đi làm thêm ở quán cà phê, lúc đó tôi đã giằng tay em lại và cấm không được trốn tôi đi làm nữa. Với tôi, trách nhiệm đối với em trai vừa là chị vừa là bố mẹ. Tôi muốn em mình tập trung vào học tập còn việc kiếm tiền nuôi em ăn học tôi sẽ gắng hết sức.
Em tôi học y 6 năm và ra trường với tấm bằng giỏi. Sau khi ra trường, em đã đi làm cho bệnh viện nổi tiếng và thu nhập cũng rất khá. Với tôi, đó là thành quả suốt bao năm ròng rã nuôi em ăn học.
Chuyện sẽ không có gì nếu như cách đây vài tuần em tôi không đưa một cô gái về ra mắt. Em giới thiệu là cả 2 đã yêu nhau 1 năm và muốn được tôi chúc phúc. Thú thật tôi không ưng cô gái ấy. Cô ấy không có dáng vẻ thùy mị hay điều kiện tốt, nói thẳng ra cô ấy không hề xứng với bác sĩ trẻ đầy triển vọng như em trai tôi. Tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu khi em mình tỏ ra yêu chiều cô gái ấy đến vậy.
Có lẽ tôi đã quá kỳ vọng vào người yêu của em nên khi nhìn thấy cô gái ấy, tôi thất vọng thực sự. Tôi đã làm 1 việc rất ngu ngốc là tìm đến gặp cô ấy và đề nghị cô ấy chia tay với em trai mình. Tôi còn nói rằng sẽ không bao giờ chấp nhận cô ấy và bản thân đang tác hợp cho em trai với 1 bác sĩ nữ cùng bệnh viện.
Cô ấy ra về trong nước mắt. Dù thấy chút áy náy nhưng tính ích kỷ khiến tôi nghĩ rằng mình đã làm điều đúng đắn. Đến bây giờ nghĩ lại tôi mới cảm thấy ân hận vô cùng. Tối nay em tôi trở về nhà với bộ dạng lếch thếch và rũ rượi. Tôi hỏi thì em gục vào vai tôi và nói bị người yêu chia tay. Đứa con của em trai tôi với cô gái kia cũng mới bị sảy.
Tôi hoàn toàn không biết gì về cái thai của người yêu em trai tôi. Nhưng lúc đó tôi chợt nghĩ có phải vì những lời không hay của mình mà khiến cô gái đó suy sụp dẫn đến mất thai hay không. Nếu là như vậy thật thì tôi có lỗi với em trai mình quá. Bây giờ tôi không còn mặt mũi nào để gặp cô gái kia hỏi rõ mọi chuyện, em trai tôi lại suy sụp thế này. Tôi phải làm gì để giải quyết việc mà chính mình gây ra đây?
Ngọc Trinh (Theo Nld.com.vn)