Có lẽ đó là cách anh trả thù người con gái đã phản bội lại lời thề ước, hứa hẹn trọn kiếp với anh. Dù chịu nỗi đau đớn tột cùng nhưng tôi không dám kêu ai, chỉ dám lên đây viết những lời tâm sự cho lòng nhẹ nhàng, mong bạn đọc hiểu cho tôi.
Tôi đã đứa con gái vô liêm sỉ, trong mắt anh là vậy. Và có lẽ, sau khi tôi kể ra câu chuyện này, mọi người cũng sẽ coi thường tôi nhưng tôi nào muốn thế. Tôi yêu anh 2 năm, tình yêu bao mặn nồng, tưởng chừng hai đứa sẽ đến được với nhau nhưng chẳng ngờ, một ngày, bố mẹ tôi phản đối dữ dội khi tôi đưa anh về ra mắt. Bố mẹ nói, tôi học thức đàng hoàng, công việc ổn định tại sao lại yêu người kém cỏi, làm công nhân mà học hành không cao. Lúc ấy, tôi kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình, quyết tâm lấy anh làm chồng nhưng mẹ tôi nói, nếu tôi lấy anh, mẹ sẽ từ tôi.
Từ bé tới lớn tôi ít khi làm trái lời mẹ, chuyện yêu đương tôi nói quyết tâm nhưng hằng đêm nhìn ánh mắt buồn rầu và cả những giọt nước mắt của mẹ, tôi xót xa lắm. Tôi sợ việc làm của mình sẽ khiến mẹ sốc, mẹ tôi lại bị bệnh nên rất dễ đột quỵ, vậy là tôi quyết định chia tay anh trong nước mắt. Tôi đau khổ lắm vì đã khiến anh bận tâm, làm anh tổn thương và mệt mỏi vì tôi, nhưng không còn cách nào khác. Có trách thì trách bố mẹ không hiểu tình yêu của con trẻ nên ép duyên. Còn tôi và anh là hai số phận trớ trêu không thể nào đến được với nhau.
Tôi đau khổ lắm vì đã khiến anh bận tâm, làm anh tổn thương và mệt mỏi
vì tôi, nhưng không còn cách nào khác. (ảnh minh họa)
Sau hai tháng chia tay anh, tôi đi lấy chồng. Đó là người đàn ông giàu có, có công việc ổn định mà bố mẹ đã 'nhắm' cho tôi từ trước. Có lẽ chính vì người này mà mẹ không muốn tôi lấy anh, quyết tâm ngăn cản. Tôi buồn lắm vì đời con gái có một lần quan trọng, cuối cùng lại phải chọn người mình không yêu. Anh biết tin tôi cưới thì sốc nặng, mấy ngày anh không gọi điện hay liên lạc với tôi. Tôi đau khổ tột cùng lại càng thương người yêu nhưng số phận đã an bài rồi, tôi không thể làm gì thêm nữa.
Trước ngày cưới, anh hẹn gặp tôi khến tôi mừng quýnh. Tôi chỉ hi vọng được gặp người mình thương yêu trước ngày cưới, nói gì tới việc anh chủ động gặp tôi. Hôm ấy, chúng tôi đã nói chuyện rất khuya, tôi vì buồn nên uống say và cuối cùng, tôi ngã vào vòng tay anh trong nhà nghỉ. Tôi đã cho anh, nói đúng hơn là anh đã mượn cớ khiến tôi say và đưa tôi vào nhà nghỉ cùng anh. Dù khi tỉnh dậy tôi không mảnh vải che thân nhưng chẳng hận anh. Tôi biết, anh đã cố tình bày ra màn kịch này để trả thù tôi. Tôi chua chát lắm nhưng chấp nhận vì đó là cái giá tôi phải trả vì bội ước. Tôi đau khổ nhận ra, đàn ông là thế. Khi không ăn được thì muốn đạp đổ. Liệu anh cũng thế chăng?
Khổ hơn nữa là tôi sẽ về nhà chồng khi không còn trong trắng. Tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tất cả, đón nhận cả những bất trắc xảy ra, đón nhận cả sự bực tức và ánh mắt dò xét của chồng mới. Nhưng không sao, tôi làm theo lời cha mẹ, còn ra sao tôi cũng chấp nhận gánh nặng này.
Eva