"Gậy ông đập lưng ông"
Từ một miền quê ven biển, Trung khăn gói ra Hà Nội học đại học. Nhà nghèo, bố mẹ làm nghề nông, nhưng Trung lại rất điển trai, thân hình vạm vỡ và có tài hát hay. Và đây chính là "vốn tự có" mà chàng sử dụng cho công nghệ "đào mỏ".
Không quan tâm lắm về đạo đức và nhan sắc của cô gái mà mình theo đuổi, Trung thay người tình như thay áo. Chẳng hề ngần ngại, chàng ta tiết lộ "kinh nghiệm nghề nghiệp": "Phải yêu làm sao mà đến lúc cao chạy xa bay, nàng vẫn nhớ nhung, luyến tiếc và mang trong mình kỷ niệm đẹp về một mối tình lãng mạn".
Quả nhiên, sau một thời gian chinh chiến, Trung kiếm được một khoản kha khá cộng với sự "giàu có" về kinh nghiệm "đào mỏ".
Trung được rất nhiều cô gái cùng lớp chú ý, trong đó có Hằng, một tiểu thư con nhà giàu nổi tiếng trong trường. Thương bạn trai, cô tìm cách "tân trang" cho người yêu bằng chiếc điện thoại đời mới, đồ hiệu cao cấp, bao tiền thuê nhà và để cho Trung sở hữu chiếc xe máy cáu cạnh của mình.
Ngày ngày, Trung cưỡi xe máy đến đón người yêu đi chơi, đi học và mọi thứ chi phí đều rút từ hầu bao của cô bạn gái.
Sau một thời gian, Hằng thấy chàng người yêu càng trở nên “lộng hành”, vay cô bao nhiêu tiền nói rằng để chữa bệnh cho mẹ già nhưng chàng toàn đốt tiền vào những chiếu bạc. Nói chuyện rõ ràng thì Trung sửng cồ: “Tôi thích như thế đấy? Không chịu được thì biến nhé. Đây không thiếu gái theo. Biến!”.
Hằng tức run người. Biết mục tiêu của anh ta là những nàng có "nhà mặt phố, bố làm to", hay chí ít cũng phải có của ăn, của để và biết cách chơi, Hằng lên một kế hoạch tỉ mỉ cho gã "đào mỏ" vào tròng.
Cô chu cấp tiền để nâng cấp thông tin cá nhân xịn cho một ả "gái bao" đầu phố đó là: Xinh đẹp, giàu có, nhà chung cư ở Trung Hòa - Nhân Chính, tài giỏi, sexy. Rồi tạo tình huống quen bất ngờ với Trung.
Quá dễ để con mồi sập bẫy. Từ khi gặp Thảo - tên "gái bao", Trung bị hút hồn hoàn toàn, đúng mẫu mà anh tìm kiếm. Càng quen, anh càng chắc như đinh đóng cột là mình đã "vớ bẫm". Trung nằng nặc đòi cưới.
Đăng ký kết hôn xong xuôi, Hằng mới xuất hiện cười khẩy: "Lại về với 'máng lợn rách' rồi nhé cưng". 5 phút nói chuyện, Trung không tin vào tai mình, hóa ra mình thành thằng hề dưới tay Hằng.
Kết cục cho "gã đào mỏ"
Không bi đát như Trung, nhưng "gã đào mỏ" tên Khánh cũng phải sợ hãi trước sự ghê gớm của bạn gái.
Quỳnh với Khánh là bạn học với nhau hồi cấp 3. Sinh ra trong một gia đình có thế lực, Quỳnh lại xinh đẹp, khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng nên có nhiều người con trai thương thầm trộm nhớ, trong đó có Khánh.
Khi cả hai lên Hà Nội học, Quỳnh có sẵn nhà ở đây và lại gần chỗ trọ của Khánh. Do có nhiều lợi thế về “cự ly” cộng với tài ăn nói, Khánh đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của chị.
Biết tin hai người yêu nhau, bạn bè cũ ai cũng tỏ vẻ ái ngại cho Quỳnh. Họ khuyên cô hãy suy nghĩ kỹ hơn. Họ bảo Khánh ích kỷ và thực dụng, đến một lúc nào đó vì cái lợi trước mắt anh ta có thể sẵn sàng từ bỏ Quỳnh.
Nhưng khi đã yêu cô chẳng mảy may để ý nhiều. Vả lại, cô nghĩ Khánh là con một nên có phần ích kỷ hẹp hòi cũng là điều dễ hiểu. Yêu rồi sau này cô sẽ tìm cách thay đổi nhược điểm này của Khánh.
Ra trường, Quỳnh làm ở một công ty truyền thông của Bộ tại Hà Nội, Khánh cũng được làm "một chân" ở đây nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ người yêu.
Công việc ổn định, cứ ngỡ sắp lấy nhau, cô rủ Khánh về ở cùng nhà để đỡ tốn tiền thuê, tích cóp cho tương lai.
Vấn đề nảy sinh khi tiền của cô bỗng "không cánh mà bay" sau mỗi lần về quê thăm cha mẹ. Lần 1, rồi lần 2, ví tiền rồi tiền trong tủ cô không thấy đâu.
Ban đầu cứ ngỡ mình đãng trí. Nghĩ thế nào, cô đặt camera trong nhà. Quỳnh đau đớn phát hiện ra người yêu chính là thủ phạm. Chờ cô về quê hay đi đâu xa, Khánh lại lấy trộm tiền của cô.
Trong lúc chưa biết nói thế nào với Khánh thì anh ta lại chủ động hẹn cô để nói lời chia tay. Khánh lấy lý do bố mẹ phản đối vì hai đứa không hợp tuổi. Không khó để cô nhận ra anh ta và cô đồng nghiệp cùng phòng yêu nhau. Cô gái này cũng là con cháu của vị quan chức có quyền.
Giật mình tỉnh giấc, Quỳnh đã hiểu lý do thực sự mà Khánh muốn chia tay với mình.
Tình yêu dành cho Khánh trong cô đã hết sạch. Hẹn gặp, Khánh lật bài ngửa: “Anh không thích gặp em nữa, gặp để làm gì? Em chẳng còn gì để anh nhờ cả”.
Chị cười buồn và đưa cho anh một cuốn băng video: “Xem đi anh, anh nghĩ sao khi cuốn băng này gửi thẳng lên sếp anh, cả cơ quan này cùng biết?”
Mặt Khánh tái dại...
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
TTVN