Sài Gòn những ngày cuối hè vẫn xuất hiện nhiều cơn mưa nặng hạt. Cứ mỗi lần nhìn mưa, một ký ức kinh khủng lại tự dưng ùa về và ám ảnh tôi. Mặc dù đã nhiều lần dặn lòng là phải cố xóa nó đi nhưng tôi không tài nào làm được điều đó...
Nhìn mưa, nỗi ám ảnh trong tôi lại ùa về...
Tôi còn nhớ rất rõ đó là một buổi chiều mưa của những ngày cuối năm lớp 12, hôm ấy lớp tôi có cuộc họp bất ngờ để thông báo về phần văn nghệ mà lớp đảm nhiệm vào buổi tổng kết năm học. Chính vì thế mà tôi tan học trễ hơn, khi ra về thì trời cũng đã sụp tối và bắt đầu lắc rắc vài giọt mưa. Do thấy mưa cũng không lớn nên tôi quyết định đi thật nhanh về. Nào ngờ chỉ đi được một đoạn thì trời bất ngờ đổ mưa to.
Thấy phía trước là một ngôi nhà hoang vắng, có mái hiên, tôi quyết định vào đó trú mưa, định bụng sẽ lấy áo mưa ra mặc để chạy về nhà nhưng mở cặp ra thì mới biết mình đã bất cẩn không mang theo. Thế là tôi đành đợi mưa bớt hạt rồi tiếp tục về nhà.
Đang loay hoay không biết làm sao với đống sách vở bị ướt thì tôi nghe có tiếng người cười nói phía trong nhà hoang. Qua lớp cửa hoang tàn của ngôi nhà ấy, tôi thấy có 3 thanh niên đang say sưa bên chén rượu, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào lớp áo quần bị ướt sũng, lộ cả nội y bên trong của tôi. Quá sợ hãi định lên xe dầm mưa chạy về nhà thì 3 tên yêu râu xanh ấy đột nhiên tấn công tôi. Sức lực yếu ớt của cô nữ sinh lớp 12 không thể nào chống chọi lại được với 3 tên đàn ông đang nổi thú tính.
Và trong cơn mưa tầm tã ấy, tôi đã mất đi cái quý giá nhất của cuộc đời mình. Cay đắng hơn, tôi còn phải chịu sự giày vò cùng lúc của 3 tên cặn bã ấy. Mặc cho tôi gào thét van xin, mặc cho tôi kêu la inh ỏi, nhưng không một ai nghe thấy. Bao trùm lên không gian là tiếng mưa lộp độp trên mái hiên cùng tiếng sấm chớp dữ dội...
Sau khi hả hê thú tính của mình, 3 tên yêu râu xanh vội vã bỏ đi, để lại tôi nằm trơ trọi giữa ngôi nhà hoang lạnh lẽo, bên cạnh là chiếc áo dài trắng bị xé toạc từng mảnh.
Tôi dùng một chút sức lực cuối cùng để lết ra đến mặt đường và hoàn toàn không còn biết gì sau đó nữa. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện, xung quanh là người thân của tôi đang khóc và lo lắng cho tôi. Mắt tôi nhắm nghiền, tôi mong chuyện vừa đến với tôi chỉ là một cơn ác mộng...
Mặc dù, đã 5 năm trôi qua, hình ảnh và cảm giác kinh khủng đó vẫn cứ đeo bám lấy tôi. Tôi không biết liệu có ai chịu lấy người con gái đã úa tàn này làm vợ. Và nếu tôi che giấu đi mọi chuyện để dễ dàng kết hôn thì lỡ một ngày bị phát hiện ra, người ấy sẽ hành động như thế nào? Tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Có lẽ, cách tốt nhất đối với tôi là sẽ sống cô độc một mình...
Nam An (Theo Giadinhvietnam.com)