Đến giờ mình mới thấm thía câu “Ta về ta tắm ao ta/ Dù trong dù sạch ao nhà vẫn hơn”. Mình đã quá mơ mộng, kén chọn để rồi bây giờ ôm nỗi khổ vì chọn nhầm chồng.
Mình là người Bắc Ninh nhưng lấy chồng Cần Thơ và chuyển hẳn vào đây sống cùng chồng và gia đình nhà chồng. Chẳng hiểu sao từ bé mình đã thích con trai miền Nam. Đầu tiên là thích vì cái giọng dễ thương, ngọt như mía lùi. Sau thì "đổ" vì sự phóng khoáng của đàn ông miền Nam, thấy ở cạnh mấy anh miền Nam vui vui.
Về nhà nhìn không khí gia đình mình, bố mình nghiêm túc, chẳng bao giờ biết đùa 1 câu, lại còn gia trưởng nữa, hiếm khi cho vợ đi chơi loăng quăng. Mẹ mình toàn phải ở nhà lo việc nhà. Thế là mình quyết chí lấy chồng miền Nam để không khí gia đình lúc nào cũng vui tươi, thoải mái. Nào có ngờ lấy về thì chồng vẫn vui, nhưng mình thì vãi linh hồn, khổ cùng cực.
Ngày xưa mình thích các anh miền Nam phóng khoáng. Lấy về mới thấy trai miền Nam phóng khoáng chỉ thích hợp làm bạn bè, còn làm vợ của mấy anh chồng Nam thì đến chết.
Điểm mình không vừa lòng đầu tiên là mình thấy chồng mình và hầu hết đàn ông miền Nam không biết tiết kiệm, vung tay quá trán.
Hầu như tháng nào lĩnh lương xong chồng mình cũng phải rủ anh em chiến hữu đi nhậu nhẹt, vung tiền ra khao. Hôm nào có tiền thưởng, tiền màu mè gì thì anh càng tiêu ác, tiêu bằng sạch, khao hết người nọ đến người kia. Nói chung chẳng bao giờ anh để được đồng nào cho gia đình cả, toàn tiêu vào những chuyện đâu đâu.
Hầu như tháng nào lĩnh lương xong chồng mình cũng phải rủ anh em chiến hữu
đi nhậu nhẹt, vung tiền ra khao.
Chẳng bao giờ anh ấy lo xa, nghĩ xa, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến thú vui trước mắt. Riêng về khoản ăn diện, chơi bời thì chồng mình cực giỏi. Điện thoại thay liên tục. Hơi tí lại đổi, hơi tí lại mua. Quần áo cũng thế, mua mới liên tục. Lại còn có sở thích độ xe, chơi xe phân khối lớn mới khổ.
Chẳng bao giờ chồng mình có ý thức tiết kiệm để lo cho vợ con. Bọn mình có đứa con trai, mình bàn với chồng là cố gắng vun vén để sau này mua cho nó miếng đất xây nhà. Ấy vậy mà anh chẳng thèm nghe, cứ vung tay quá trán. Mình càm ràm thì lại bảo là “Mặc kệ nó, đời nó nó lo, hơi đâu mà trang bị tận răng cho nó để sinh hư”. Đấy, nghe thế có điên không cơ chứ. Đàn ông đàn ang mà chả biết nhìn xa trông rộng, vô trách nhiệm đến thế là cùng.
Cái thói xấu muôn đời của người đàn ông miền Nam như chồng mình còn là nhậu nhẹt tối ngày. Anh bỏ nhà, bỏ công bỏ việc đi lai rai bên ngoài là một lẽ, lại còn lôi nhau về nhậu bắt vợ con phục vụ mới khiếp.
Nhà mình luôn luôn trong tình trạng 2 bàn nhậu vào cuối tuần, 1 bàn là của chồng, 1 bàn là của bố chồng. Mình và mẹ chồng vắt chân lên cổ hầu hạ, lại còn phải tươi cười trò chuyện mỗi khi có người hỏi đến. Xong xuôi thì cả bố cả con nằm vật ra, rồi còn nôn ọe. Mẹ chồng mình đặt cho mỗi người một cái bô rồi hô hào mình đi dọn dẹp.
Nói thật mình phục mẹ chồng mình sát đất luôn. Hầu như tuần nào cũng có vụ nhậu như thế, có tuần còn mấy vụ liền. Thế mà mẹ chồng mình vẫn phục vụ tận tình, sau đó cười tươi như hoa, niềm nở với chồng con.
Còn mình cứ khi nào chồng lôi bạn nhậu về nhà là kiểu gì vợ chồng cũng xích mích. Mình không chịu được, toàn mặt nặng mày nhẹ. Có khi điên quá chửi thẳng luôn, bảo đừng dẫn bạn về nữa thì cả chồng lần nhà chồng đều xông ra bảo mình là lười biếng, không biết giữ thể diện cho chồng.
Nói chung là càng ngày hai vợ chồng càng khắc nhau. Chồng Nam cũng suốt ngày bảo mình là keo kiệt, bảo thủ, dòng giống gái Bắc toàn như vậy. Nhưng sao anh ấy không nghĩ tới mình tiết kiệm vì ai, cho ai? Tất cả chỉ là cho chồng cho con chứ mình có được hưởng gì đâu?
Ngày xưa lúc hai đứa quen nhau bố mẹ mình phản đối dữ lắm, vạch ra đủ tính xấu của đàn ông miền Nam cho mình xem. Nhưng mà mình vẫn lì, đòi cưới anh bằng được. Giờ thì đúng là cá không ăn muối cá ươn. Mình cũng chẳng dám điện về than thở với bố mẹ.
Chồng mình còn vô tâm vô tính, chẳng bao giờ chịu quan tâm hay lấy lòng bố mẹ vợ. Anh sống chẳng biết nguồn cội, gia đình, họ hàng gì hết.
Mấy dịp lễ Tết, mình toàn phải trích tiền túi ra mua quà rồi lấy danh nghĩa của chồng để chúc bố mẹ mình. Các cụ cũng tinh ý lắm, toàn bảo “Tao biết thừa là mày mua chứ nó có thèm hỏi han, đả động gì đến tao đâu”. Mình toàn phải chữa cháy là “Tại tính anh ấy không hay thể hiện tình cảm chứ quà là vợ chồng con đi mua chung mà”.
Nói chung là lấy chồng miền Nam chán đủ đường ấy các chị em ạ. Vợ thì lo toan, chăm sóc gia đình mà chồng cứ như trẻ nít, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện chơi. Thế nên là vợ chồng lục đục cãi cọ suốt. Ở nhà chẳng mấy khi vợ chồng hòa thuận, vui vẻ.
Càng ngày mình càng ghét cái kiểu nhăn nhở, ham chơi của chồng. Mình ân hận lắm. Nghĩ lại ngày xưa sao ngu thế, lại thích lấy chồng Nam để cho vui. Cuộc sống hôn nhân đâu có phải chỉ vì vui, quan trọng nhất là phải là có trách nhiệm, nghĩa vụ với nhau. Bây giờ chồng mình mà kể chuyện cười là mình cười không nổi, chỉ thấy bực mình, thấy lố bịch.
Mới hơn 3 năm lấy chồng Nam mà mình đã thấy ân hận rồi. Nơi đất khách quê người
mình tủi thân ghê gớm.
Mới hơn 3 năm lấy chồng Nam mà mình đã thấy ân hận rồi. Nơi đất khách quê người mình tủi thân ghê gớm. Biết thế này ngày xưa mình yêu và lấy mấy anh trai Bắc cho rồi. Đàn ông Bắc dù thâm trầm ít nói nhưng lại biết lo cho gia đình, biết vun vén. Cứ bảo trai Bắc gia trưởng, bắt vợ làm việc nhà. Trai Nam thì không bắt vợ làm mà chỉ bày ra rồi bỏ đấy để vợ phải theo hầu.
Mình chẳng biết vợ chồng mình sống với nhau được bao lâu nữa, không có xích mích to nhưng toàn chuyện lặt vặt tích tụ lại khiến cả hai đều khó chịu về nhau lắm. Mình buồn lắm. Lúc yêu thì rõ tình cảm, cuồng nhiệt mà cưới về thì chán nản, buồn tủi vô cùng.
Mình thành thật khuyên các bạn, ở đâu thì lấy người ở đó để có lối sống, phong tục tập quán hợp nhau. Chứ lấy chồng Nam vợ Bắc như mình như này hoặc ngược lại chồng Bắc vợ Nam thì đúng là đang mua lấy cái nợ vào người.
Theo Afamily.vn