Trong cuộc sống gia đình mỗi gia đình một hoàn cảnh chẳng ai giống ai nhưng tất cả đều cố gắng làm việc để cho cuộc sống vợ chồng được yên ấm hạnh phúc. Gia đình tôi cũng nằm trong vòng quay của quỹ đạo hạnh phúc đó, chồng tôi rất yêu thương vợ con, sau mỗi ngày đi làm về anh chẳng bao giờ la cà ở đâu mà vội vàng trở về nhà để giúp vợ tắm rửa cho con hay làm cọng rau nấu bát canh. Anh chẳng nề hà việc gì miễn là không khí gia đình luôn ấm áp sum vầy.
Sau mỗi ngày mệt mỏi vợ chồng tôi thường nô đùa cùng các con rồi tự thưởng cho nhau những bức ảnh tình cảm bên nhau và đăng lên facebook quảng cáo cho bạn bè xem gia đình hạnh phúc của mình. Để rồi cả gia đình 4 thành viên chìm vào giấc ngủ trên một chiếc giường hạnh phúc từ lúc nào không hay.
Tình yêu vẫn đẹp nguyên như những ngày mới yêu nhau, tình cha con ngày càng thắm thiết nhau hơn vậy mà chỉ sau một ngày đi làm về anh trở thành con người hoàn toàn khác hẳn. Nhìn mặt anh phờ phạc ủ rũ chìa ra trước mặt tôi tờ giấy li hôn chỉ với một câu vẻn vẹn:
- Vợ chồng mình chia tay thôi, em ký đi rồi anh mang lên quận nộp.
- Anh nói gì em không hiểu? Gia đình mình đang hạnh phúc sao lại li dị? Anh đi với con nào phải không hãy nói cho em biết đi?
Một loạt câu hỏi chờ anh giải quyết vậy mà anh có thể đi tắm rồi đi ngủ ngon lành để mặc cho những dòng nước mắt tôi đang lăn trên gò má, các con đứng nhìn tôi lo lắng khóc theo mẹ.
Sáng hôm sau mới sáng sớm anh đã vội gấp quần áo rời bỏ mẹ con tôi dù cho 3 mẹ con khóc lóc lôi kéo thế nào anh cũng im lặng ra đi mà không có một lí do nào được đưa ra. Sự im lặng của anh càng khiến tôi bức bối khó chịu để rồi tôi thuê thám tử theo dõi cả tháng trời mà chẳng tìm được lí do. Tâm sự với bạn bè trên facebook họ góp rất nhiều ý tưởng cho tôi trong đó có một ý kiến tôi quan tâm nhất đó là anh đang bị cô gái nào đó bỏ bùa. Mới nghe từ bùa ngải mà tôi sởn cả gai ốc nghe như những bộ phim bùa ngải của Thái Lan khi đã dính vào phải tìm thầy cao tay nếu không thì tính mạng chồng sẽ bị người đàn bà khác khống chế không thoát khỏi bàn tay cô ta.
Qua thăm dò nhiều ý kiến cuối cùng tôi đã tìm được một thầy trừ tà cao tay, ông ta rất nhiệt tình giúp đỡ cúng bái mất cả ngày thành quả cuối cùng là một dúm tro không biết làm từ gì, ông thầy bảo:
- Con hãy mang về cho chồng con uống thì chắc chắn sẽ trở lại ngay lập tức với gia đình con.
Tuy mất cả thảy 200 triệu nhưng của đi thay người chẳng thấm thía vào đâu khi kéo được chồng về với gia đình là mất bao nhiêu tiền cũng được. Tôi hạnh phúc đi tìm anh, sự xuất hiện của tôi khiến anh rất bất ngờ, trong căn phòng trật hẹp mọi thứ bề bộn bát mì tôm nở toét chỉ ăn hết có nửa vẫn còn đó. Nhìn xung quanh phòng chẳng có dấu hiệu gì của mùi đàn bà ở đây cả nhưng có lẽ hai người qua lại trong phòng nghỉ hay khách sạn nào đó mà tôi không biết. Nhìn thấy anh phờ phạc tôi tự nhiên tìm ra cái cớ bắt anh uống thứ bột để tiêu diệt bùa ngải trên cơ thể anh:
- Lâu không gặp anh nhìn phờ phạc quá, em mới cắt cho anh mấy gói thuốc bổ anh uống đi nếu được ngày nào em cũng mang cho anh uống.
Sau một hồi tỉ tê dụ dỗ ngon ngọt thậm chí giận dỗi cuối cùng anh đã nhắm mắt nhắm mũi để uống hết cốc thuốc thần dược đó. Đang hí hửng cười trong bụng vậy là sẽ không ai có thể cướp chồng của tôi đi được. Niềm vui chưa kịp tắt trên môi thì mặt anh tím tái lại anh cứ ôm chặt lấy cổ khiến tôi hết hồn sợ quá vừa vỗ lưng cho anh dễ thở vừa gọi xe cấp cứu.
Sau nhiều giờ đứng ngoài phòng cấp cứu chờ đợi bác sĩ bước ra ngoài chửi mắng tôi:
- Mấy người không tin tưởng vào y học hiện đại gì cả cứ bị bệnh cái là mua hết thuốc đông nam bắc cho bệnh nhân uống vô tội vạ khiến tính mạng bị nguy hiểm khó lường hết, may cấp cứu kịp thời chứ cái bệnh ung thư của anh ấy đã yếu rồi nay lại phải chống trọi với chất độc nữa thì lấy sức đâu mà kháng cự chứ.
- Bác sĩ nói gì? Chồng em bị ung thư á?
- Anh ấy bị ung thư phổi giai đoạn 2 rồi.
Nghe thấy lời bác sĩ nói chân tay tôi bủn rủn đau đớn vô cùng vậy mà anh lại dấu tôi còn rời bỏ mẹ con tôi ra sống một mình để khỏi ảnh hưởng đến cuộc sống yên ấm của gia đình.
Nhìn anh gầy sụp đi sau cơn cấp cứu tôi thấy thật sự ân hận mà lo cho anh quá, rồi mắng anh:
- Sao anh bị bệnh mà không nói cho em để em lo chạy chữa thuốc thang mà lại viết đơn li dị rời bỏ mẹ con em, anh biết cả tháng nay em đau khổ thế nào không?
- Nhà mình không có nhiều tiền nên anh muốn dành dụm số tiền tích lũy được để cho các con ăn học chứ đã mắc bệnh ung thư thì không trước thì sau vẫn chết lại tốn cả đống tiền.
- Anh mới ở giai đoạn 2 vẫn còn nhiều cơ hội lắm.
- Bác sĩ bảo hàng tháng phải đi xạ trị cũng tốn khoảng 300 triệu đấy, thôi thà anh chết đi để cho các con có tiền đi học em ạ. Chứ có sống thêm được vài năm thì sức khỏe hao tổn anh cũng chẳng làm được gì chỉ vướng chân em thôi.
- Anh bảo sao chỉ hết có 300 triệu đồng mà anh không chịu đi xạ trị à? Em…
Đang định nói số tiền 200 triệu đã đi bay vì liều thuốc bùa ngải nhưng sợ anh tiếc tiền uất quá mà chết thì tôi trở thành kẻ gián tiếp giết anh. Tôi dỗ dành anh:
- Dù gia đình cạn tiền dù cho anh còn một tia hi vọng em cũng tìm cách chạy chữa cho anh, nói là làm anh đừng ngăn cản em, có anh ở trên đời là niềm hạnh phúc của mẹ con em.
Anh ngủ rồi, ngồi một mình thu lu một góc giường tôi thấy mình già đời mà thật dại dột cả tin để mất 200 triệu một cách dễ dàng nếu không chỉ cần vay mượn thêm 100 triệu nữa là đủ để chữa bệnh cho chồng. Ngồi trong đêm tối mà những giọt nước mắt tôi cứ ứa ra khi nghĩ đến ngày mai khi tỉnh dậy là những ngày khắc nghiệt của gia đình tôi để giành giật mạng sống của anh với thần chết.
VA (Theo Giadinhvietnam.com)