Hàng xóm và những người xung quanh nói tôi vô tâm vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất. Chắc rằng, họ đang nghi ngờ tôi cặp kè với một người đàn ông khác nên mới như vậy. Nhưng sự thật là vì hai đứa con thơ, tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này. Vì nếu đau buồn mãi thì chồng tôi cũng sẽ chẳng thể sống lại. Tôi không muốn cơn ác mộng này kéo dài làm các con đánh mất đi tuổi thơ vui vẻ, hồn nhiên. Tôi xin kể câu chuyện về cuộc đời mình và cách mà tôi đối mặt khi mất đi người thân.
Không được may mắn như những người khác, tôi sớm mồ côi cả bố lẫn mẹ. Từ khi bố mẹ mất, tôi chuyển về sống với bà nội. Chính tình yêu thương của bà đã giúp tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Sau đó, tôi vừa giúp đỡ bà việc nhà vừa cố gắng học tập để có tương lai tươi sáng hơn.
Tôi vẫn nhớ như in ngày biết tin mình đỗ đại học. Khi niềm vui chưa được bao lâu, tôi đã nhìn thấy sự ưu phiền hiện lên trên đôi mắt bà vì không có đủ tiền cho cháu đi học. Biết vậy, với số tiền ít ỏi mà bà cho, tôi lên Hà Nội sớm để tìm việc làm thêm. Ngày đó, ngoài thời gian đi học, tôi còn làm thêm khá nhiều nghề: từ rửa bát, phục vụ bàn, gia sư... Vì vậy, thời sinh viên của tôi qua nhanh trong nỗi lo về cơm, áo, gạo, tiền. Đến khi ra trường, tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Và rồi, tôi quen anh qua sự giới thiệu của bạn bè. Anh làm cảnh sát, khá chững chạc và nam tính. Tình cảm tôi dành cho anh ngày càng lớn. Chúng tôi yêu nhau 6 tháng sau khi gặp mặt. Thời điểm đó, tôi cũng đã xin được một công việc ổn định tại Hà Nội.
Công việc ổn định, nên chúng tôi đã sớm tổ chức đám cưới. Sau 4 năm chung sống, vợ chồng tôi đã có hai thiên thần nhỏ. Cuộc sống gia đình không có gì phải phàn nàn khi các con ngoan ngoãn và chồng yêu thương vợ. Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, vào đúng ngày mà người ta đồn đoán là ngày tận thế 21/12/2012, chồng tôi đã ra đi mãi mãi vì bị tai nạn. Từ lúc biết tin chồng mất đến khi hỏa táng, tôi vẫn không thể tin được đó là sự thật, mà vẫn cứ nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhiều đêm, vì đau đớn và thương chồng mà tôi không thể chợp mắt. Nhưng tôi đã tìm cách đối mặt và vượt qua nỗi đau quá lớn này. Động lực duy nhất của tôi là nuôi các con khôn lớn. Hai tuần sau khi chồng mất, tôi cố gắng gượng cười để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đi dạy, đưa đón con và sống bản lĩnh hơn.
Động lực giúp tôi vượt qua nỗi đau chồng mất là vì các con (Ảnh minh họa)
Nhưng nhiều người lại không hiểu được điều đó. Họ nghĩ tôi vô tâm và có tình nhân bên ngoài nên mới như vậy. Sau khi chồng mất, mẹ của anh cũng chuyển về để tiện chăm sóc cho cháu nội. Nhiều lúc, mẹ chồng tôi bảo: "Mẹ biết con cứng rắn vì các con. Nhưng những lúc nào cơ quan chồng hay hàng xóm qua chơi cứ tỏ ra đau buồn một chút không người ta sẽ nghĩ xấu về mình con ạ". Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ khá nhiều. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra những ưu phiền kia không những sẽ giết chết tuổi thơ của các con mà còn khiến cuộc sống gia đình tôi thêm buồn thảm. Không lâu sau khi chồng mất, người đã nuôi lớn tôi bấy lâu nay là bà nội cũng ra đi mãi mãi. Tôi tự dặn lòng mình phải cố gắng để thoát khỏi những nỗi đau này.
Không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng các con của tôi đã dần vui tươi trở lại. Chúng dần quen với sự vắng mặt của bố. Chúng còn quá nhỏ để có thể hiểu được nỗi mất mát này. Thỉnh thoảng, tôi vẫn dẫn các con đi chơi và đi ăn. Nhìn ánh mặt hạnh phúc của hai con, tôi không còn bận tâm bởi những lời chê trách, bình phẩm đầy ác ý của những người xung quanh nữa.
Vi Vi (Theo Giadinhvietnam.com)