Bà nội tôi năm nay đã ngoài 80 tuồi, hai người con trai của bà bạc mệnh mất sớm, tuy vẫn còn 2 người con dâu và 2 thằng cháu nội, nhưng nhiều năm nay, bà không chịu ở với nhà nào mà vẫn sống ở ngôi nhà trước kia. Lũ cháu chắt chúng tôi mỗi khi về thăm, thấy bà lủi thủi với niêu cơm nhỏ xíu và bát thức ăn nguội ngắt thì xót bà lắm.
- Bà lên ở với mẹ con đi, bao nhiêu năm nuôi nấng con cái vất vả rồi, giờ bà già thì mẹ con có trách nhiệm chăm sóc bà chứ. Nếu không thích ở với mẹ con thì con đón bà lên ở với chắt nội nhé! – Anh con bác cả tôi nói.
- Đúng đó bà, nhà con cũng rộng rãi, lại chưa có cháu, bà lên ở với tụi con cho vui! – Anh tôi cũng thường khuyên bà như vậy.
- Thôi, bà ở thế này bao năm nay, quen rồi. Sống khác đi bà không sống được. Các con có lòng thế là bà vui rồi.
Nói rồi, bà lại bỏm bẻm nhai trầu và hỏi thăm từng đứa cháu, đứa chắt một. Mấy đứa chúng tôi nhìn bà mà thương. Ai cũng muốn bà về ở với mẹ mình, nhưng chúng tôi đều biết, điều đó không phải dễ. Bao năm nay, bác dâu và mẹ tôi đều chỉ bằng mặt mà không bằng lòng với bà, lí do là vườn tược ông bà trước kia để lại lúc phân chia không công bằng. Dù chỉ hơn nhau tí ruộng tí vườn nhưng mẹ và bác dâu tôi cũng ganh nhau, khiến không khí gia đình khó chịu. Hơn nữa, tính tình của cả hai người họ đều không dễ chịu, nên càng không hợp tính bà. Anh chị em chúng tôi lo bà khó chịu khi ở với con dâu, nhưng cũng lo bà một mình ngộ nhỡ lúc ốm đau, đêm hôm không ai chăm sóc mà chẳng biết làm thế nào.
Rồi điều chúng tôi lo lắng cũng xảy ra. Bà tôi bị tai biến mạch máu não, phải đi viện trên thành phố 1 tháng. Trong thời gian này, cháu chắt chúng tôi thay nhau trông nom bà, còn bác dâu và mẹ tôi thì chỉ thỉnh thoảng lên thăm, tuyệt nhiên không ở lại ngủ đêm lần nào. Chúng tôi rất buồn vì điều đó.
- Tình hình của bà thế này, có nằm viện lâu hơn cũng không thể phục hồi như trước. Ở đây thì mấy anh em mình còn thay nhau chăm bà được, chứ về nhà thì biết tính sao? Chúng ta cũng không thể bỏ công bỏ việc mãi được. – Anh con bác cả tôi lo lắng nói.
- Theo em thì chúng ta cứ để bà về nhà, sau đó thuê người chăm sóc. Chứ mẹ em với mẹ anh thì chúng ta đều rõ rồi.– Anh tôi tham gia.
- Anh chưa muốn đưa bà về là vì lo lắng sự đối xử của hai người họ với bà. Thuê người thì tất nhiên phải thuê, nhưng nếu bà về mà hai con dâu không đoái hoài gì đến mẹ chồng, người ngoài người ta lại dị nghị.
- Đợt này bà ốm thế này, em thấy mẹ em và bác lại bắt đầu ganh nhau miếng đất bà đang ở rồi đấy anh ạ. Thật tình là em không còn lời nào để nói nữa, bà còn đây mà hai người họ đã tranh nhau tài sản.
Anh cả và anh trai tôi lắc đầu rồi thở dài. Tôi thấy vậy thì nói:
- Em có ý này. Hai người họ tranh nhau đất của bà, thì mình tương kế tựu kế, dùng miếng đất đó để hai người họ phải chăm sóc bà chu đáo!
- Hả, ý em là sao?
(Ảnh minh họa)
Tôi nói với các anh chị suy nghĩ của mình. Mấy anh chị tôi đều vui mừng với sáng kiến của tôi. Về nhà, tôi nói với mẹ:
- Mẹ ơi, đất bà đang ở chưa biết cho ai đúng không?
- Sao lại chưa biết cho ai, năm xưa ông bà chia đất chia cho nhà bác cả phần nhiều rồi, giờ còn chỗ đó thì phải cho bố mày là út chứ.
- Nhưng bác cả không nghĩ thế đâu, bác ấy đang bảo là bà phải cho con cả chỗ đó. Mấy hôm nay con thấy bác ấy chăm bà chu đáo lắm, xem chừng bác ấy định lấy lòng bà để bà cho đất.
- Thật á? Không thể để như thế được. Ai chả biết lâu nay bác ấy chẳng ngó ngàng gì tới bà, không dưng tốt bụng thì chẳng trộm cũng cắp. Tao không để cho bác đấy đạt được mục đích đâu. Bao giờ bà về? Mày ở nhà trông nhà, tao qua dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị đón bà về.
Nói rồi mẹ tôi tức tốc đi luôn. Tôi gọi điện cho anh chị tôi:
- Mẹ em trúng kế rồi, đang sang nhà bà dọn dẹp.
- Mẹ chị cũng thế, nghe nói thím muốn lấy lòng bà thì sôi lắm, đang ở dưới bếp nấu cháo, nói là mang lên viện cho bà. Hi vọng kế hoạch của em thành công.
Quả nhiên từ lúc chúng tôi thực hiện kế kích tướng của mình, hai người con dâu của bà tôi đều ngoan ngoãn chăm sóc cho mẹ chồng chu đáo. Dù cả hai không thật lòng và đều lén ganh nhau, nhưng nhìn bà được chăm sóc cẩn thận và hàng xóm láng giềng khen ngợi, chúng tôi yên lòng lắm.
Phượng Chi (Theo Nld.com.vn)