Tình cảm vợ chồng rất tốt, dù bận rộn công việc là vậy nhưng mỗi khi chồng về thăm vợ con luôn biết đỡ đần vợ những việc nhà. Nhiều lúc chỉ có hai vợ chồng nằm tâm sự với nhau tôi thường gặng hỏi xem anh ấy có hú hí với em nào bên ngoài không.
Lần nào chồng cũng chỉ ngón tay vào trán của tôi mà bảo tôi nói linh tinh, chồng nói chỉ thích yêu mỗi vợ và các con thôi. Có rất nhiều gái bên ngoài mồi chài anh ấy nhưng không thể chiếm được trái tim của chồng.
Nghe những lời ngọt ngào của chồng khiến tôi rất yên tâm và tin tưởng sự thủy chung của chồng tuyệt đối.
Cách đây hai tuần, chồng tôi nghỉ vài ngày để ăn cưới em trai. Có lẽ do rượu chè nhiều quá nên miệng của chồng tôi bị nở loét cả ra. Nghi chồng bị nhiệt miệng nên tôi mua nhiều dứa về cho chồng ăn nhanh khỏi, kẻo đến chỗ làm thì không có ai chăm sóc khó khỏi lắm.
Bình thường bị nhiệt miệng tôi chỉ ăn đến 3 quả dứa là hết, thế nhưng chồng ăn 4 ngày liền không khỏi mà tình trạng lại loét rộng hơn, nhìn rất thương. Lo sợ chồng mắc bệnh ung thư gì đó nên tôi bắt anh ấy phải vào bệnh viện khám xem thế nào. Dù không muốn vào viện nhưng sợ ung thư nên chồng tôi cũng chịu nghe vợ một lần.
Sau khi trải qua một loạt các xét nghiệm, bác sĩ kết luận chồng tôi bị bệnh giang mai trong vòm miệng. Nghe đến đây tay chân tôi bủn rủn, nếu không có chồng đỡ bên cạnh chắc tôi đã ngã xuống sàn nhà.
(Ảnh minh họa)
Vì giữ thể diện cho chồng nên tôi cố lấy lại bình tĩnh, ấp úng hỏi bác sĩ vài câu về căn bệnh đáng sợ này. Bác sĩ bảo bệnh này lây nhiễm qua quan hệ bằng miệng hoặc dùng chung bát đũa bàn chải đánh răng.
Suốt dọc đường về nhà chồng luôn im lặng không dám mở lời gì khiến tôi chịu không nổi. Về đến nhà tôi tức giận ném hết quần áo của chồng đuổi anh ấy ra khỏi nhà. Tôi chửi mắng chồng là kẻ bệnh hoạn không xứng đáng làm chồng. Kẻ phản bội không đáng được mẹ con tôi tôn trọng yêu thương.
Trước sự giận dữ của tôi thì chồng vẫn im lặng ngồi ghế suy nghĩ như thể là vô tội. Thấy chồng không phản ứng gì tôi mắng chồng là: “Ngoài miệng thì chồng luôn nói là chung thủy một vợ một chồng, vậy mà sau lưng vợ lại cặp bồ với gái, để rồi bây giờ mang bệnh vào người làm khổ vợ con. Anh cút đi!”.
Đang ra sức gào gáy trút giận nỗi đau thì chồng quát một tiếng khiến tôi im ngay, chồng bảo là anh ấy không phản bội vợ và chưa bao giờ ngủ với một người phụ nữ nào ngoài vợ. Chồng bảo chắc là trong những người công nhân cùng ăn cùng ở với anh ấy có một người bị bệnh giang mai. Chồng nghi ngờ là đã dùng chung bát đũa với họ như lời bác sĩ nói.
Tôi không tin những lời bao biện của chồng, cho rằng anh ấy đang lấy công nhân của mình ra đỡ đòn giúp. Không ngờ ngay sau đó anh gọi điện thoại cho một người quản lý là đưa tất cả công nhân đi kiểm tra sức khỏe, không ai được kháng lệnh.
Sau cuộc điện thoại đó tôi mới thực sự tin tưởng chồng mình bị oan và nói lời xin lỗi chồng. Còn chồng chỉ tôi ra sân, ý bảo tôi thu dọn đống quần áo vào giặt đi. Chỉ vì quá nóng nảy mà nghi ngờ chồng để rồi bây giờ tôi phải giặt lại một đống quần áo của chồng.
Dù chồng mắc bệnh khó chữa nhưng tôi cũng cảm thấy vui khi lỗi bị bệnh không phải do chồng phản bội vợ mà là do dùng đồ chung với công nhân bị bệnh. Tôi sẽ tin tưởng chồng lần này và không truy cứu tới cùng mà dành thời gian để chữa bệnh cho anh ấy.
VA (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)