Chúng tôi lấy nhau đến nay đã được hơn 5 năm. Cuộc sống chẳng dư dả, giàu sang gì nhưng cũng đủ no ấm và điều quan trọng là hai vợ chồng vẫn giữ được tình yêu cũng như niềm tin tuyệt đối vào đối phương.
Vợ chồng tôi đã có một cậu con trai nhỏ đáng yêu gần 3 tuổi. Dù sống chung với mẹ chồng nhưng mối quan hệ của tôi và mẹ anh rất tốt, chưa từng xảy ra cãi vã hay to tiếng gì.
Bố anh mất sớm, mẹ tần tảo nuôi mình anh lớn khôn, trưởng thành. Còn hoàn cảnh của tôi thì ngược lại, mẹ tôi lại ra đi năm tôi vừa vào học cấp 3. Mất mẹ từ nhỏ nên tôi rất thèm cảm giác được chăm sóc và yêu thương từ mẹ. Chính vì thế, ngay từ ngày đầu về làm dâu, tôi đã luôn tâm niệm trong lòng xem mẹ anh như mẹ ruột của mình. Tôi biết, mẹ đã phải hi sinh rất nhiều để chồng tôi có được mọi thứ như ngày hôm nay.
Dẫu biết mẹ chồng - nàng dâu chẳng mấy ai là hợp và hiểu nhau được, song tôi luôn cố gắng giữ ý tứ trong lời ăn tiếng nói, đến việc nội trợ, chăm sóc gia đình hàng ngày để không làm mẹ chồng phật lòng.
Được cái mẹ anh rất thương con quý cháu. Lương hưu, mẹ chẳng giữ cho riêng mình mà luôn phụ giúp vợ chồng tôi trang trải các khoản sinh hoạt trong đời sống. Ngày cu Bin (con trai chúng tôi) đi học, mẹ ngày nào cũng sáng đưa đi, chiều đón về rồi tắm giặt, lo lắng cho cháu nội.
Chính vì thế, dù nhiều khi mẹ tỏ ra kỹ tính và 'thẳng mặt' phê phán tôi làm thế này, thế kia chưa được, nhưng tôi không dám để bụng và luôn tìm cách xoa dịu mẹ. Cũng may, chồng tôi là người rất tâm lý. Khi tôi và mẹ xảy ra chuyện gì, anh đều khéo léo giảng hòa cho hai mẹ con chứ không tuyệt đối nghe lời mẹ, mà quay sang mắng mỏ vợ.
Hàng xóm, láng giềng ai cũng ngợi khen gia đình chúng tôi sống với nhau hòa thuận, hạnh phúc. Tôi cũng cảm thấy rất vui khi nghe được đến tai chuyện mẹ chồng tôi khoe con dâu tốt tính.
Ai ngờ đâu có một ngày, tôi bất chợt nghe được câu chuyện giữa mẹ và chồng tôi.
Số là hôm đó, tôi và con trai vừa ở quê lên. Tranh thủ xin nghỉ phép, tôi đưa cu cậu về quê thăm ông ngoại cùng họ hàng. Hai mẹ con lên sớm hơn dự định một ngày vì tôi muốn Bin có thời gian nghỉ ngơi trước khi đi học.
Có lẽ đi suốt chặng đường dài cũng hơi mệt nên cậu nhóc lăn ra ngủ ngon lành trên tay mẹ. Vừa bế con vào nhà thì tôi thấy cửa mở, nhưng mẹ và anh đang nói chuyện gì có vẻ khá to tiếng. Thấy vậy nên tôi khe khẽ bước vào nhà...
Nhưng rồi, tôi sững người khi nghe rõ mồn một câu nói của mẹ chồng:
- Thời đại này chẳng tin ai được hết con ạ, kể cả có là vợ mình đi chăng nữa. Sau này mẹ già yếu rồi, nếu có mệnh hệ gì thì con vẫn phải nhớ đòi lại số tiền gần 100 triệu tiền xin việc cho vợ con trước kia. Đừng có quên đấy, nhỡ nó bỏ con thì nhà mình lại lỗ vốn à?...
- Ơ, kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế? Cô ấy có phải là người ngoài đâu chứ?
- Dù sao thì con dâu cũng "khác máu tanh lòng", chẳng biết thế nào con ạ. Mẹ chỉ có mình con thôi, thế nên con tuyệt đối đừng có tin và yêu vợ quá...
(Ảnh minh họa)
Nước mắt tôi cứ thế lăn dài, tim tôi như thắt nghẹn. Suốt 5 năm qua, tôi lúc nào cũng yêu quý, kính trọng, chăm sóc và xem bà như mẹ ruột của mình. Vậy mà, đối với bà, chẳng nhẽ tôi mãi mãi chỉ là người ngoài mà thôi? Phải chăng bà vẫn oán hận vì chuyện ngày xưa gia đình tôi nghèo, chưa đủ tiền xin việc nên phải nhờ cậy đến gia đình chồng? Với bà, tôi là đứa con dâu không đáng tin như vậy sao?
Mi Chi (Theo Giadinhvietnam.com)