Thực ra, sau khi bị chồng bắt gặp, tôi đã cảm thấy hối lỗi vô cùng, từ đó về sau, tôi không còn dám chơi bời, hẹn hò gì với ai nữa. Nhưng anh thì vẫn một mực không tha thứ cho tôi, không chấp nhận quan hệ với tôi, ngay cả ngủ chung anh cũng không chịu, nhưng ly dị cũng không…
Tôi không hiểu anh đang cố gắng để tôi ở bên cạnh mình để làm gì, hay là khiến tôi phải sống dở, chết dở, khiến tôi phải đau khổ mệt mỏi vì chuyện này cả đời?
Hồi đó, chúng tôi đã có với nhau 1 đứa con gái. Cháu khi đó mới tròn 2 tuổi. Dù là có con với nhau, hôn nhân cũng diễn ra tốt đẹp nhưng đúng là, tôi không yêu chồng bằng tình cũ. Chỉ vì người cũ và tôi có vài chuyện hiểu lầm nên đã chia tay nhau. Tôi đi lấy chồng, anh thì cũng chuẩn bị lấy vợ, nhưng cả hai dường như đã nhận ra rằng, mình đã quá nông nổi khi để mất đi đối phương. Khi đó, dù chồng chẳng làm điều gì sai với tôi cả, nhưng tôi đã đi ngoại tình sau khi sinh con và khi con đã được 2 tuổi.
Khi đó, dù chồng chẳng làm điều gì sai với tôi cả, nhưng tôi đã đi ngoại tình
sau khi sinh con và khi con đã được 2 tuổi. (ảnh minh họa)
Khi đó, người cũ của tôi cũng có vợ con cả rồi, nhưng tình cũ không rủ cũng đến, chúng tôi tìm đến với nhau như vậy, cứ thế quan tâm yêu thương nhau cho tới ngày chồng tôi bắt được. Đúng là, nếu không có chuyện chồng phát hiện thì không hiểu, tôi còn sống khổ sở, đứng giữa hai dòng nước đến bao giờ nữa. Tôi đã van xin chồng tha thứ, quỳ gối trước anh nhưng anh nhất định không nói gì.
Từ ngày đó, anh sống lạnh lùng, thờ ơ với tôi. Anh nói thế là quá đủ. Anh cũng không can dự nhiều vào chuyện riêng tư của tôi, không hỏi tôi đi đâu, làm gì, với ai và cũng không bao giờ giục tôi về sớm. Nhưng chính sự hời hợt đó của anh, chính thái độ lãnh cảm thơ ơ của anh với tôi đã khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn. Tôi lại quay lại cuộc sống trước kia, cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với người cũ. Bây giờ tôi đã là vợ của anh, là mẹ của đứa con gái 2 tuổi, tôi không thể tiếp tục làm điều sai trái, nhất là khi chồng đã phát hiện ra chuyện tôi ngoại tình mà cũng cắn răng chịu đựng, không nói với ai.
Tôi xin lỗi anh bằng việc đi đúng giờ về sớm, không bao giờ la cà ở đâu. Các mối quan hệ trước tôi cắt đứt hết, đi về là nấu cơm cho chồng, chăm chồng, chăm con. Anh vẫn ngồi ăn cơm, vẫn sống cùng tôi, vẫn yêu chiều con nhưng không bao giờ hỏi tôi điều gì, ngoại trừ khi tôi hỏi anh thì anh trả lời, vậy thôi!
Từ đó đến nay đã được 5 năm như thế, không biết anh có quan hệ gì bên ngoài hay không nhưng tôi thì chắc chắn là không. Tôi đã quá sai và đang dành thời gian chuộc tội. Vì con, tôi cố gắng sống tốt bên chồng, để con có cha có mẹ. Nói thì các bạn không tin, nhưng đúng là, đã 5 năm qua, tôi chưa được chồng yêu thương chiều chuộng chứ đừng nói tới chuyện quan hệ chăn gối vợ chồng. Tôi cứ sống và chịu đựng như vậy suốt 5 năm, không biết tới cử chỉ vuốt ve của đàn ông. Tôi yêu thương chồng bao nhiêu thì càng trách bản thân mình bấy nhiều.
Ngày đó, tôi đã nông nổi để mình rơi vào vũng lầy. Giờ chồng không nói gì với tôi nhưng cũng không nghĩ tới chuyện li dị. Tôi phải làm sao bây giờ, phải đối mặt như thế nào với gia đình này, người chồng này.
Tôi đã sai, tôi thừa nhận là như vậy nhưng con người ai chẳng có lỗi lầm. Ít ra, anh cũng phải cho tôi một lời giải thích vì sao suốt 5 năm qua anh không chịu li dị mà cứ hành hạ tôi như vậy. Tôi cảm thấy buồn, chán nản và mệt mỏi vì tất cả chuyện này. Tôi không biết rồi đây mình sẽ sống ra sao trong căn nhà lạnh lẽo này. Nếu không có con, có lẽ tôi đã bỏ đi từ lâu nhưng còn con, liệu tôi có thể làm được thế?
Thực sự anh phải làm vậy sao, anh phải hành hạ tôi đến chết hay sao?
Theo Khampha.vn