Mấy tháng sau, anh ấy chính thức dẫn chị dâu về ra mắt mà không hề nói trước nên em giận lắm. Cộng thêm nhìn mặt chị đâu tương lai không thiện cảm nên em càng ác ý với chị. Trong lòng khó chịu không muốn gọi chị ấy là chị dâu tí nào.
Chị dâu hơn em 2 tuổi, là gái quê nên chịu khó và hiền tính. Về sống chung, tuy bố mẹ em không áp đặt dâu mới phải dậy sớm lo cơm nước nhưng em thấy ngày nào chị ấy cũng dậy từ 5 rưỡi nấu ăn sáng, dọn nhà rồi mới đi làm. Trước mặt chị ấy bố mẹ em không nói gì nhưng sau lưng thì khen tấm tắc.
- Con Linh nó ngoan nết đó ông. Thời đại này kiếm được đứa con dâu ngoan ngoãn như nó cũng khó.
Rồi mẹ quay sang em:
- Chứ cứ như con Hiền nhà này thì... Đấy, con xem hơn con có 2 tuổi mà chị ấy chỉn chu như thế. Từ nhà cửa tới bếp núc có bao giờ phải để bố mẹ chồng nhúng tay vào đâu. Con mà được bằng 1 phần như chị dâu con sau này lấy chồng bố mẹ cũng mát mặt.
Hơi tí em lại bị bố mẹ mang ra so sánh với chị dâu. Thêm việc anh trai từ ngày có vợ chẳng còn quan tâm săn sóc em gái như trước, em thấy ấm ức trong lòng nên luôn tìm cách làm khó chị dâu.
Chị ấy nấu ăn ngon em vẫn chê nhạt, chê mặn, quần áo giặt máy thì em chê bẩn. Mà công nhận chị ấy cũng nín nhịn, bị em hành vậy nhưng không bao giờ tỏ thái độ hằn học. Đấy là còn chưa kể nhiều lúc chị ấy hỏi em còn không thèm trả lời. Đến khi bố mẹ em bực quá mới quát:
- Mày láo quá rồi Hiền. Xin lỗi chị đi. Chị ấy là chị dâu của con đó.
Thấy bố nổi nóng em cũng sợ, nhưng nhất quyết không xin lỗi mà ôm mặt bỏ về phòng nhịn cả ngày luôn. Bố mẹ giận cũng không gọi em xuống ăn nữa, nhưng kiểu gì nửa đêm chị dâu lại gõ của mang đồ ăn vào phòng em: "Ăn đi em, đói là hại dạ dày lắm".
Ra trường đi làm hơn năm thì em có bạn trai. Rồi em lấy chồng. Trước ngày cưới, bố mẹ bảo chị dâu: "Trước khi em con về nhà chồng, con chịu khó hướng dẫn nó nấu mấy món truyền thống. Không sau họ lại chửi tung nhà mình không biết dậy con gái".
Cứ nghĩ chị dâu sẽ khó chịu không nhận dạy em hoặc chí ít cũng vâng dạ để đấy nhưng ngược lại mấy ngày ấy chị ấy dạy em nấu nướng nhiệt tình lắm. Sáng dậy sớm đi chợ mua đồ, chiều lại xin về sớm dạy em việc bếp.
(Ảnh minh họa)
Sau đám cưới vợ chồng em về nhà ngoại ăn cơm. Em và chị dâu cùng vào bếp, gắp miếng nem em làm vào bát, anh trai cười.
- Đúng là con gái là con người ta, nhà này giờ còn mỗi vợ chồng anh là con của bố mẹ thôi.
Chẳng hiểu sao khi nghe anh trai nói vậy em thấy hụt hẫng, tủi thân kinh khủng. Vậy là cứ thế em nức nở.
- Ai bảo con gái là con người ta. Em mới cưới mà anh đã coi em là người ngoài rồi. Em cũng muốn bố mẹ chia đất, xây nhà cho giống như vợ chồng anh. Con gái thì cũng là con sao bố mẹ lại phân biệt thế? Nếu không cho con tài sản gì thì thật quá tệ.
Giọng em nấc nghẹn khiến bố mẹ ngây người nhìn nhau. Cả nhà chưa ai lên tiếng thì chị dâu em ngồi bên quay sang nắm tay em.
- Cô út nín đi. Anh trai đang trêu em đó. Em đi lấy chồng nhưng cả nhà vẫn thương yêu em, nhà này mãi mãi là nhà của em. Để xây nhà cho anh chị, bố mẹ đã dồn hết tiền vào đó nên ông bà không còn tiền. Anh chị đã dành dụm được hơn trăm triệu để khi nào em có kế hoạch mua nhà hoặc sinh con thì sẽ đưa em. Gọi là của ít lòng nhiều, lúc nào khấm khá hơn, anh chị sẽ lo cho em nhiều hơn.
Câu nói của chị làm cổ em nghẹn ứ, bố mẹ em cũng không tránh khỏi bất ngờ. Lúc đó anh trai em mới đứng dậy cười.
- Thật ra con cũng không nghĩ ra chuyện này may có vợ con chu đáo nhắc. Bọn con định giữ bí mật cho vợ chồng em ấy có động lực mà phấn đấu.
Nói rồi anh em quay sang em.
- Ngốc ạ, cả nhà lúc nào cũng thương em. Nhất là chị dâu luôn là người nghĩ cho em.
Chưa bao giờ em thấy hổ thẹn với chị như vậy, chẳng biết nói gì em chỉ biết nhìn chị với đôi mắt ngấn nước. Biết là em ngại nên chồng vội vàng xin lỗi chị rồi đưa em ra về.
M.C (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)