Khổ tâm vô cùng khi có con do chính mình sinh ra nhưng lại không được tự tay chăm sóc con. Giờ lại phải nhìn con sống với bố và người mẹ kế.
Thật ra, tôi chưa biết người mẹ kế ấy của con sẽ đối xử với con thế nào nhưng mà tôi thấy lo, khi con lớn lên, con sẽ khổ lắm. Còn cha của con, liệu anh có trách nhiệm với gia đình, với con trai của mình hay không?
Cả trăm lần tôi đặt câu hỏi, nếu như tôi đi bước nữa thì con tôi sẽ ra sao, vì sau này, nhất định tôi sẽ không thể nào tiếp tục được gặp con nữa. Tôi sợ sẽ không còn được nhìn thấy con, con cũng sẽ không đón nhận người mẹ như tôi.
4 năm chia tay chồng, tôi sống ở nhà mẹ đẻ nhưng vẫn chu cấp tiền cho con, vẫn đến thăm con thường xuyên. Ngày đó tôi chưa có thu nhập nên không thể nhận trách nhiệm nuôi con. Tôi và chồng dường như không nhìn mặt nhau, coi nhau như người dưng.
Cũng yêu nhau đủ 2 năm ngọt ngào, cũng tỏ tình, cũng yêu nhau mặn nồng, vậy mà sau khi sinh con, tôi và anh xảy ra mâu thuẫn và chia tay. Anh vũ phu, rượu chè lại còn khinh tôi không có thu nhập. Tôi buồn lắm, vì lúc nghỉ sinh đi kiếm lại việc không phải là chuyện dễ, anh không thông cảm lại còn này kia, lại còn bảo tôi là đồ ăn bám. Đúng là tiền bạc và rượu chè nó làm con người anh thay đổi hoàn toàn.
Cũng yêu nhau đủ 2 năm ngọt ngào, cũng tỏ tình, cũng yêu nhau
mặn nồng, vậy mà sau khi sinh con, tôi và anh xảy ra
mâu thuẫn và chia tay. (ảnh minh họa)
Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rằng, sau khi sinh, chăm con khỏe mạnh, lớn một chút, tôi sẽ xin việc nhưng mà anh luôn tỏ thái độ với tôi. Nếu gia đình chồng tử tế, tôi cũng có thể yên phận, chấp nhận chồng nhưng mà nhà chồng, nhất là mẹ chồng coi tôi chẳng ra gì. Mẹ chồng tôi cũng hùa theo chồng, cũng khinh thường tôi, nói tôi chỉ ở nhà ăm bám chồng, làm con trai bà vất vả.
Từ tất cả những chuyện đó, anh sinh tính phũ vu. Chồng ngày ngày rượu chè lại về đánh đập vợ, con thì anh cũng chẳng chiều. Thi thoảng anh nói bóng gió với con là sau này sẽ kiếm cho con người mẹ khác tốt hơn tôi, có trách nhiệm hơn tôi.
Hôm rồi anh đánh tôi chảy máu mồm, tôi đã quyết định từ bỏ. Tôi đã về nhà mẹ đẻ vì không thể nào chịu được nữa. Từ hôm đó, anh còn gọi điện đe dọa, xúc phạm tôi, nói tôi không về thì ly hôn. Nghĩ anh sẽ hối hận vì đánh vợ, tôi mới câm lặng chờ anh nhưng anh lại còn buông những lời khó chịu. Tôi càng không thể nào chấp nhận được nữa, tôi quyết định ly hôn.
Vậy là cuộc hôn nhân hơn 2 năm ngắn ngủi kết thúc nhanh chóng. Bố mẹ tôi nhất định không cho tôi hàn gắn vì cái tính vũ phu của chồng, lại coi thường gia đình nhà tôi. Tôi thật sự không thể tiếp tục cuộc hôn này khi anh không có một lời xin lỗi. Chúng tôi chia tay nhau, làm thủ tục ly hôn xong và anh được quyền nuôi con vì anh có thu nhập. Tôi đau khổ lắm nhưng buộc phải từ bỏ con, phải để con lại với cha của mình. Dù sao thì anh cũng là bố ruột của con, chắc không làm hại con, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với con.
Vậy là cuộc hôn nhân hơn 2 năm ngắn ngủi kết thúc nhanh chóng. Bố mẹ tôi
nhất định không cho tôi hàn gắn vì cái tính vũ phu của chồng, lại coi thường
gia đình nhà tôi. (ảnh minh họa)
Chia tay chồng 4 năm rồi, tôi cũng đã đi làm trở lại ngay sau đó nhưng tôi chưa từng vô trách nhiệm với con. Tôi vẫn yêu con, vẫn thương con, vẫn chăm sóc con, mua sữa và đồ dùng cho con. Mỗi lần nhìn thấy con trai quấn mẹ là tôi lại muốn khóc. Tôi cảm thấy con thật cô đơn khi không có cả cha và mẹ.
Anh đã lấy vợ sau đó 3 năm. Tức là 3 năm sau khi hôn nhân tan vỡ, anh có người mới. Con đã có người mẹ mới chăm sóc, tôi càng thương con nhiều hơn nhưng không còn cách nào khác. Tôi buộc phải chấp nhận chuyện này. Thời gian tôi chăm con, lo cho con cũng không còn như trước nữa, vì bây giờ, tôi không thể qua lại gia đình đó một cách tự nhiên như trước được. Chỉ dám nhìn vào trong để thấy con nô đùa cùng bà nội. Thật may là bà nội cũng thương cháu…
4 năm rồi, ai cũng bảo tôi người ta đã đi lấy vợ rồi thì tôi cũng nên đi lấy chồng. Nhưng tôi không thể làm được điều này dù xung quanh tôi có quá nhiều người theo đuổi. Đi bước nữa ư, tôi sẽ mất con. Đi bước nữa ư, liệu có sống hạnh phúc được không?
Thật ra, tôi cũng có thể yên tâm về hoàn cảnh của anh, có thể đón nhận tình cảm
của anh nhưng mà tôi sợ hai chữ kết hôn. (ảnh minh họa)
Tôi không dám tin vào đàn ông, không dám nghĩ rằng kết hôn lần hai sẽ hạnh phúc. Nếu như không hạnh phúc thì tôi ái ngại với hàng xóm láng giềng. Nỗi lo sợ ngày càng lớn khi mà tôi thực sự có tình cảm với một người đàn ông. Người ấy luôn bên tôi, quan tâm tôi, chia sẻ với hoàn cảnh quá khứ của tôi. Anh lúc nào cũng động viên tôi và hứa sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc. Anh cũng từng ly hôn, cũng có một cô con gái nhưng con gái đã theo mẹ đi sống với người đàn ông khác của mẹ.
Thật ra, tôi cũng có thể yên tâm về hoàn cảnh của anh, có thể đón nhận tình cảm của anh nhưng mà tôi sợ hai chữ kết hôn. Kết hôn có hạnh phúc được không, đau lòng lắm! Đi bước nữa ư, con tôi sẽ không còn được gặp mẹ thường xuyên và làm như vậy, tôi thấy mình thật sự vô trách nhiệm với con, tôi ích kỉ khi đi tìm hạnh phúc riêng của mình.
Mỗi đêm tôi đều mơ thấy con, rồi mơ con trách cứ mẹ bỏ đi bước nữa. Tôi thật sự phải làm sao bây giờ? Chồng cũ thì có gia đình mới, không được gặp con thường xuyên nữa, cứ sống thế này sao?
Theo Khampha.vn