Chúng tôi kết hôn sau khoảng một năm quen biết và tìm hiểu. Vốn dĩ cả hai đã lớn tuổi, lại được cả hai gia đình vun vén ủng hộ nên đám cưới diễn ra khá nhanh.
Anh là người đàn ông hết mình vì công việc, có ý chí tiến thủ và luôn cố gắng bằng chính năng lực của mình. Mặc dù gia đình có điều kiện nhưng chưa bao giờ anh dựa dẫm vào những gì bố mẹ đang có. Có lẽ điều này khiến tôi khâm phục nhất.
Ngược lại với anh, tôi là cô bé từ nhỏ đã chẳng thông minh, giỏi giang gì. Chật vật lắm tôi mới thi đỗ cấp 3 rồi vào học một trường trung cấp xoàng xoàng. Đã thế, bình thường người ta chỉ học 2 năm là ra trường, rồi đi học lên Cao đẳng, Đại học... còn tôi bị lưu ban thêm một năm nữa vì điểm thi cuối kì quá tệ.
Khỏi phải nói tôi đã khổ sở thế nào mới lấy được tấm bằng Trung cấp, bởi tôi đặc biệt kém Tiếng Anh và vài môn kinh tế xã hội...
Tuy vậy nhưng được cái tôi luôn được bạn bè quý mến bởi sự chân thật, nhiệt tình và hết lòng vì người khác. Có lẽ anh cũng "xiêu lòng" trước tôi bởi điều này. Anh từng nói chuyện học hành trường gì rồi học như thế nào không quan trọng, mà cái cốt yếu là sau khi ra trường, làm được gì và sống như thế nào.
Suốt gần một năm sau kết hôn, tôi đã sống rất hạnh phúc bên anh. Vậy mà, thật éo le, dường như chừng ấy thời gian vẫn chưa đủ để tôi hiểu hết con người anh.
Hết tuần nghỉ tết, chúng tôi ra thành phố đi làm trở lại. Đầu năm gặp gỡ tân niên hết hội này hội kia rồi đến nhà họ hàng, bạn bè chơi. Hôm đến nhà dì tôi chơi, mấy chú cháu có uống khá nhiều. Khi ấy, tôi nhẹ nhàng đến thì thầm vào tai anh bảo anh đi về thì anh bỗng gạt phắt tay tôi ra rồi nói: "Cái ngữ cô mà dám nói người khác à? Đến học Trung cấp mà cũng bị lưu ban cả năm thì làm gì cho đời được chứ?"
(Ảnh minh họa)
Tai tôi như ù lên, mắt ngấn lệ. Dì thấy vậy ái ngại liền nhỏ nhẹ dỗ dành rồi gọi taxi đưa chúng tôi về nhà. Vậy mà trên đường đi anh vẫn lải nhải: "Số tôi bất hạnh, lấy vợ vừa ngu vừa xấu"
Trái tim tôi nghẹn đắng. Cả đêm hôm đó khóc ướt gối và không sao chợp mắt được. Còn anh say rượu nên ngả lưng xuống là lăn ra ngủ, không lải nhải nữa.
Sáng hôm sau, có lẽ là lờ mờ nhớ ra những gì đã nói nên anh rối rít xin lỗi và nói chắc là do men rượu chứ anh chưa hề có ý nghĩ xấu về tôi.
Tôi tin anh, nhưng rồi ngày hôm sau khi đến nhà cậu bạn thân Đại học của anh, anh lại say, rồi lại lải nhải chuyện học hành, thi cử, học bổng này nọ... Dù không nhắc đến vợ nữa nhưng lại nói rất to, cứ như là để tôi nghe thấy.
(Ảnh minh họa)
Mới đầu năm mới, chẳng lẽ vợ chồng tôi lại phải cãi vã nhau vì chuyện anh chê tôi học dốt, không có học bổng rồi thành công trong sự nghiệp như anh? Tôi phải làm sao đây khi mỗi lần anh nói đi liên hoan là tôi lại sợ anh bị say và nói xấu vợ như thế?
Mi Chi (Theo Giadinhvietnam.com)